Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

Chương 1

Vy tựa cằm vào đầu gối, hai mắt mơ màng, chán nản nhìn bài kiểm tra với con số 4 to đùng ngay ô điểm không khỏi thở dài một cái thật dài. Vy chắc chắn mình học bài kĩ, đọc đề kĩ, làm bài cũng kĩ nhưng không hiểu sao lại mang về con số 4 xấu xí này.

Vy gấp đôi tờ giấy kiểm tra lại kẹp vào cuốn vở, sau đó tựa lưng vào gốc cây, rồi lại thở dài. Vy cảm thấy tương lai quá mờ mịt khi mình và bạn cùng lứa có sự khác biệt quá lớn. Cũng như Vy nhưng người ta có mục tiêu, người ta vạch ra những kế hoạch cho tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Hay đơn giản là cũng chăm chỉ như nhau, nhưng Vy thu về kết quả luôn khác với người ta. Thời gian trước Vy không hề bận tâm đến những việc này, Vy cảm thấy mình đủ siêng năng và có trách nhiệm với cuộc sống của mình rồi nên cứ vô tư sống qua ngày vậy. Chỉ là dạo gần đây điểm số và độ chăm chỉ cứ nghịch nhau khiến Vy nhìn rộng hơn và suy nghĩ lại.

Hay tại vì không có mục tiêu để phấn đấu nên tự bản thân Vy thấy mình đã đủ siêng năng cho cái sự học lâu dài này?

Hết tựa vào gốc cây, Vy lại nằm dài ra bãi cỏ, nhắm mắt thở dài đến mấy lượt.

"Cậu lại bị điểm kém hả?" Trên đỉnh đầu vang lên giọng nam, Vy cũng không buồn mở mắt nhìn hay đáp lại.

"Trời ạ, mấy cái đơn giản như vậy mà cậu rước về con 4 thì cũng tài thật đó."

Lần này Vy không làm ngơ nữa mà vội vàng mở mắt, ngồi bật dậy, hướng về phía thanh niên áo sơ mi trắng đang cầm bài kiểm tra của mình lắp bắp:

"Làm sao mà... làm sao mà cậu... có thể lấy được bài kiểm tra của tôi hả?"

"Điều này lạ lắm sao?" Thanh niên áo sơ mi trắng  nhìn bài kiểm tra đang cầm trên tay, rồi đưa mắt nhìn Vy dửng dưng hỏi.

"Cậu... cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đó!" Vy đứng dậy, đưa tay giật lấy bài kiểm tra của mình rồi giấu nó sau lưng.

"Tôi đâu có cố ý, nó chần dần ngay trước mặt tôi mà." Thanh niên áo sơ mi trắng cười cười, đi về phía gốc cây, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Tôi đã kẹp nó vào vở rồi." Vy vẫn đứng, hậm hực nói.

"Tại tôi muốn biết tại sao cậu buồn, nên nó hiện ngay trước mắt tôi." Thanh niên áo sơ mi trắng vẫn cười cười đáp lại.

Vy xụ mặt, ỉu xìu như bong bóng xì hơi, chậm chạp ngồi xuống cạnh thanh niên áo sơ mi trắng, lại thở dài.

"Tôi đã cố gắng lắm rồi." Vy nhìn tờ giấy kiểm tra buồn bã nói.

"Trách cậu ngốc thôi, nếu tôi còn sống bài này nhất định được điểm 10 ngon ơ." Thanh niên áo sơ mi trắng liếc nhìn bài kiểm tra từ tay Vy tự tin khoe bản thân.

Lần này Vy không ủ rũ nữa, Vy nhìn người kế bên bằng đôi mắt sắc bén như dao, gằng giọng:

"Không cần khoe khoang đâu."

Thanh niên áo sơ mi trắng chỉ bật cười.

"Tôi bảo rồi, để tôi phụ đạo cho mà cậu không chịu, cứ ỷ y mình đủ thông minh, rồi ôm toàn điểm dưới trung bình, giờ như mèo bỏ đói lại còn ghen tỵ với tôi."

"Thôi đi. Đêm hôm có cậu bên cạnh tôi phải nhập viện lâu dài mất." Vy hạ giọng, hai tay ôm đầu gối quay lại với tâm trạng ban đầu.

Nói đến chuyện này có hơi kì dị.
Bình Luận (0)
Comment