Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

Chương 3

Vỹ là người đã mất, đúng, nhưng Vỹ như một người bạn thân còn sống của Vy vậy. Vỹ nghe Vy tâm sự, nghe Vy vu vơ lảm nhảm, nghe Vy than phiền. Vỹ đá đểu Vy, chọc ghẹo Vy, an ủi Vy... Những gì có thể làm cho Vy, Vỹ đều làm ngoài việc đưa thân mình cho Vy cào xé lúc trở nên khó ăn ở.

Đối với Vy, Vỹ là một người bạn, không phải một người cõi trên vô tư nhàn nhã. Vy quen với sự có mặt chỉ có mỗi mình có thể thấy của Vỹ, Vy quen với những lần xuất hiện đột ngột khiến Vy yếu tim của Vỹ, thậm chí có lúc Vy cảm nhận như Vy đang thở.

Nói như vậy chứ Vy vẫn còn sợ. Mặc dù Vỹ kè kè bên cạnh suốt 1 năm nhưng ban đêm Vỹ xuất hiện Vy lại run bần bật, tim đập liên hoàn, còn có lần ngất xỉu. Vy nói với Vỹ rằng Vy biết điều này sẽ khiến Vỹ buồn, nhưng Vy là đứa vô cùng nhát gan.

Vỹ hiểu, nên cậu không bao giờ xuất hiện vào buổi tối cả.

Đó cũng là lý do Vy từ chối Vỹ phụ đạo cho mình mặc dù cậu ta là thiên tài, chẳng có gì là không thể với cậu ta.

Trở lại với hiện tại, Vy nằm gối đầu trên chân Vỹ mặc dù thực chất là nằm trên cỏ ngủ ngon ơ, còn Vỹ dịu dàng vuốt mái tóc đen mềm mượt của Vy mặc dù không thể chạm tới, đôi mắt cậu đầy thâm tình nhìn Vy đang say ngủ.

Trái tim Vỹ không còn đập, nhưng lại xao xuyến trước Vy. Vỹ thích nhìn Vy cười, khi cười đôi mắt một mí híp lại chẳng còn thấy mắt nữa nhưng lại vô cùng tươi sáng. Vỹ thích nhìn Vy ngủ, khi ngủ cái yên bình của Vy cũng khiến Vỹ thấy yên bình theo. Cả khi Vy dỗi Vỹ cũng thích, khi dỗi Vy nhăn mặt nhăn mày nhưng lại có cái đáng yêu khó tả. Tất cả mọi thứ về Vy Vỹ đều thích cả.

Cái này không xuất phát từ việc Vy giúp Vỹ thắp nén nhang trước ngày Vỹ 16 tuổi. Tất cả mọi người đều xuất phát từ sự tự nhiên, chân thành và bản chất thật của Vy khiến trái tim không còn đập lạnh ngắt của Vỹ trở nên ấm áp.

Nếu như Vỹ có thể sống thì hay biết mấy. Có thể chạm, nắm tay, ôm, hôn Vy chứ không phải có thấy nhau và nói chuyện với nhau như thế này.

Hôn Vy... chắc đôi môi lúc nào cũng trề ra khi khó chịu, mím lại khi bối rối của Vy ngọt lắm nhỉ?

Vỹ để Vy ngủ, còn mình ngước mặt nhìn những tán lá rậm rì trên đỉnh đầu mình. Cái cây này là nơi Vỹ hay đợi Vy khi Vy phải học. Nói tình cảm một chút thì nó là nơi chứng kiến những cảm xúc kì lạ lớn dần, rồi lớn dần của Vỹ dành cho Vy, và có thể ngược lại.

Khi Vy vẫn còn ngủ, Vỹ vẫn đang còn nghĩ về Vy thì từ xa có người đến.

Tiếng bước chân đánh thức Vỹ, cậu nhìn về phía người đi đến chỗ này không khỏi nhíu mày. Sân sau từ trước đến giờ ít người đến, vả lại chỗ này là của Vy, sao hôm nay lại có người đến? Mà nhìn mặt thì rõ ràng là đang nhìn Vy.

Vỹ thấy căng thẳng.

Người đến là nam. Vỹ biết thanh niên này, là tổ trưởng siêu ngầu ngồi dãy bên cạnh Vy. Thường ngày thanh niên này với Vy không hay nói chuyện, Vỹ còn cảm thấy Vy không hề cảm nhận sự tồn tại của người ta nữa.

Vỹ vẫn ngồi yên nhìn thanh niên siêu ngầu đang đến gần Vy. Mà bây giờ có muốn làm gì cũng đâu có được.

Thanh niên siêu ngầu bỏ tay vào túi nhìn Vy từ trên cao xuống, ánh mắt thể hiện rõ cái si tình, lại còn cười vô cùng dịu dàng nữa.

Vỹ mím môi, bộ dạng này là thích Vy.

Thanh niên siêu ngầu ngồi xuống, ánh mắt và nụ cười vẫn giữ đó, rồi cậu ta cúi đầu, đưa mặt mình sát với mặt Vy.

"Vy! Vào học kìa!"

Vỹ đứng phắc dậy, la lớn với Vy. Thanh niên này muốn cướp nụ hôn đầu với cái chạm thật sự với Vy ư? Còn lâu nhé!

Tiếng la của Vỹ thành công khiến Vy giật mình mở mắt. Thanh niên siêu ngầu sắp làm chuyện mờ ám thấy Vy đột ngột trợn tròn mắt cũng đột ngột mà dừng động tác lại.

"Cậu... Cậu làm gì ở đây?" Vy lắp bắp tránh thanh niên siêu ngầu, lật đật ngồi dậy hỏi.

"À, tình cờ thấy cậu nằm, nên tính kiểm tra thử... cậu còn thở không..."

"Ha ha ha!" Vy đứng dậy phủi phủi đồng phục, cười giả lả rồi liếc nhìn Vỹ đang thản nhiên tựa vào cây nhìn mình cười cười.

"Cậu không về nhà hả?" Thanh niên siêu ngầu hỏi.

"Vẫn chưa, mình có thói quen lăn lộn ở chỗ này đến chiều mới về."

"Chỗ này thích ha, sân sau rộng vậy lại có cái cây ở đây. À... mình... sau này mình có thể đến đây với Vy không? Tại... thấy Vy cứ một mình..." Thanh niên siêu ngầu gãi gãi đầu ngại ngùng hỏi.

"Hả?" Vy chớp chớp mắt hỏi lại, rồi lại liếc nhìn Vỹ cũng đang chớp chớp mắt nhìn mình. "À, mình thích ở một mình. Ha ha, nếu mà muốn thân nhau hơn thì tụi mình nói chuyện ở trên lớp đi."

Thấy Vy từ chối nhưng lại cởi mở với mình, thanh niên siêu ngầu nửa buồn nửa vui gật đầu rồi rời khỏi.
Bình Luận (0)
Comment