Hứa Vong Xuyên dĩ nhiên là gợi cảm, Tưởng Y Y ngày ngày quan sát, ánh mắt luôn bao bọc xung quanh anh —— đường nét như đao khắc, ánh mắt sâu thăm thẳm, cười thì môi dẩu và trầm xuống, cơ thể với vô vàn vết thương như chiến tích… Còn chưa nói đến sức chiến đấu phi thường, xã hội bây giờ bất kể nam hay nữ đều yêu cái mạnh, cô cũng chẳng phải là ngoại lệ. Đương nhiên khiến Tưởng Y Y động lòng nhất chính là thời điểm Hứa Vong Xuyên cứu mình ra khỏi địa ngục cư*ng hiếp không có điểm dừng.
Nhưng Tưởng Y Y chưa từng biết, hoá ra anh còn gợi cảm đến mức này.
Từ ánh mắt đến hơi thở, tất cả đều được hâm nóng, rõ ràng còn có người ngoài ở đây, sự chú ý chỉ dồn vào người trong ngực, Diệp Tịch Nhan… Người phụ nữ này cứ như trái tim của anh vậy.
Có cô, anh mới sống đúng nghĩa. “Anh…”
Hứa Tinh Niên mặc đồ ngủ bước ra, trắng trắng mềm mềm, nhu nhược vô cùng, còn đang dụi mắt.
Diệp Tịch Nhan thu lại đôi tay nhỏ đang làm việc ác, phải giữ mặt mũi trước mặt con trẻ chứ.
Hứa Vong Xuyên cử động bả vai, tằng hắng một tiếng, bớt phóng túng lại, nhưng tay vẫn dùng sức, mạnh mẽ xoa bóp cái mông căng tròn của cô gái, bóp đến mức mặt Diệp Tịch Nhan đỏ phừng, tim cũng nóng theo,mắt đen sáng rực trừng anh, bờ môi mấp máy không ra tiếng mà dạy bảo anh: Muốn ch*t à?
Anh hôn cô một cái, hơi quay người về phía Hứa Tinh Niên, nhưng ánh mắt chưa rời cô nửa giây.
“Làm sao?”
“Vị tiểu thư này là ai?” Hứa Tinh Niên tập trung nhìn, hơi lắp bắp, đôi mắt loé sáng như sao, trái tim thảng thốt, “Thật đẹp…”
“Chị dâu cậu.”
Hứa Tinh Niên đứng hình, nhìn về phía Tưởng Y Y một cách ngờ vực, người phụ nữ kia đúng lúc đang bày tỏ sự mất mát bối rối.
“Anh… Nhưng chị Y Y không phải là người phụ nữ anh yêu nhất sao? Vì chị ấy, anh còn xâm nhập địa bàn băng đảng, suýt thì ch*t ở đó, sao giờ lại thay đổi rồi?”
“Cái gì?”
Hứa Vong Xuyên nhíu mày.
Tưởng Y Y ngăn Hứa Tinh Niên lại, “Đừng quấy rầy anh trai và … chị dâu nữa, Tinh Niên, nên đi nghỉ ngơi.”
“Anh, đừng quên mỗi lần bị thương đều là chị Y Y chăm sóc cho anh!”
“Anh Triệu cậu còn tắm giúp anh đấy, có phải cũng muốn anh cưới cậu ta không?”
Hứa Tinh Niên co rúm.
Anh trai chưa từng quát cậu như vậy.
“Chậc.” Diệp Tịch Nhan không nhịn được phải nói:” Đủ rồi, thật sự là đủ rồi! Hứa Vong Xuyên, anh đưa tôi về phòng đi, sau đó ngoan ngoãn cút ra, chưa được sự cho phép thì không được vào, nếu không tôi sẽ… một đao tự sát!”
A, mẹ nhà anh.
Thì ra là thế.
Chẳng trách cơ thể nát bét như ch*t rồi, quả nhiên vì người phụ nữ này.
Hứa Vong Xuyên cứng đờ, quai hàm căng chặt, không dừng chút nào, ngoan ngoãn đưa người đến gian phòng, nhưng không cút, giúp cô cởi đồ rồi đắp chăn cho cô sau đó trông ngóng nhìn qua.
“Cục cưng, sao lại tức giận?”
Vừa còn ngoan ngoãn cho sờ cho ôm, cho hôn cho bóp, còn tưởng rằng cô cũng nhớ anh, cũng muốn được anh đè lên giường chơi nhiệt tình.
Là ảo giác sao?
Cô không muốn anh? Không muốn chút nào? Làm sao có thể!
Diệp Tịch Nhan tỏ thái độ rồi quay lưng đi, “Em muốn ngủ, thích quỳ đấy thì quỳ.”
“Đây là phòng anh.”
“… Hiện tại nó là của em.”
“Nói chuyện tử tế nào Diệp Tịch Nhan.” “Em cứ thế đấy.”
Hứa Vong Xuyên bị chọc giận gần ch*t, tức xong lại cười ngây ngô, cười ha ha thành tiếng, ầm ĩ khiến người bên ngoài cũng thấy phiền.
“Làm —— sao?”
“Lâu rồi chưa cãi nhau.” Anh nằm vào đệm, kéo đầu Diệp Tịch Nhan ép phải xoay người và chui vào ngực mình, “Đừng nóng giận, người khác thích anh anh cũng chẳng thế nào bảo người ta đừng thích nữa, hơn nữa ai bảo chồng em đẹp trai cơ, có người thích cũng là bình thường?”
“Đẹp trai?”
“Không đẹp trai sao?” Lòng tự tin Hứa Vong Xuyên vất vả dựng lên có chút sụp đổ.
Trong khoảng thời gian Diệp Tịch Nhan không có ở đây, không chỉ Tưởng Y Y, có rất nhiều người khen anh đẹp trai, đàn ông cũng có, sao vậy, chẳng lẽ bọn họ hùn vào lừa anh sao?!
Diệp Tịch Nhan cười ha ha, “Em cảm thấy Giang Diễn đẹp trai hơn.” Giẫm mìn chỉ thấy thoải mái nhất thời, bỗng cằm bị bóp chặt.
“Đau đau đau… Buông tay, đừng bóp nữa, đau quá.”
Hứa Vong Xuyên nắm chặt cằm cô, gằn từng chữ một:” Giang Diễn đẹp trai cái con ***, em trợn tròn mắt nói lại lần nữa?”
“Giang Diễn đẹp trai cái con ***.” Diệp Tịch Nhan vô cảm thuật lại.
Hứa Vong Xuyên thu tay lại, nhìn da thịt trắng tuyết hiện dấu tay màu hồng, non mịn kinh người, như con tiểu hồ ly mắt đen tròn ngấn lệ, linh động ngang bướng, không biết đang suy nghĩ ý xấu gì, thật sự càng nhìn càng mê, cúi đầu nhặt lọn tóc đen thơm ngát rủ xuống khuỷu tay đưa lên mũi ngửi, cơ thể liền ngứa râm ran, không ma sát chút chắc ngứa ch*t mất!
Cô xinh đẹp như vậy, dù sao cũng cục cưng của hắn, chơi tí chắc không sao đâu nhỉ.
“Cục cưng ~”
“…O O O… Khò Khò…”
“Đừng giả bộ, anh biết em chưa ngủ.” “…Cút.”
“Muốn làm.”
“Đừng mơ, em ch*t một lần rồi, quan hệ trai gái bạn bè tự động huỷ bỏ, cút đi ngủ với người khác đi.”
“Cái gì mà huỷ bỏ? Trợn tròn mắt nói lời bịa đặt. Hiện tại anh có dị năng rồi còn không nịnh bợ? Trước kia em không ngốc như vậy, được rồi, hời cho cục cưng nhà em, chồng sẽ chủ động một chút.” Anh liếm lỗ tai cô, bĩu môi, “Chim to cứng lắm rồi, trước kia cục cưng thích kẹp nó nhất mà, muốn sờ thử không.”
“Không muốn…”
Hứa Vong Xuyên húc một cái, cây gật sắt bám dính lấy mông cô, sau đó chậm rãi tới gần hơn, khiến cho côn th*t có thể dán chặt ma sát với khe đùi.
Nhiệt độ cơ thể người đàn ông rất thấp.
Nhưng dương v*t thì nóng rực, vừa cứng vừa bỏng, như cây côn sắt bị hơ lửa.
Một năm, Diệp Tịch Nhan sắp quên mất tên khốn nạn này trâu bò đến mức nào rồi.