“Ân ái vốn để mang thai.” Anh còng tay cô lại, cùm cụp, chiếc mũi cao thẳng lạnh băng cọ qua cọ lại như con chó lớn đánh hơi, khoé miệng vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn tà ác, ” Chó cái bé nhỏ không ngoan ngoãn giang chân ra à? Trước kia chẳng phải thích ăn tinh d*ch của chồng nhất sao…”
“Ưm…a… cút đi!”
Anh nhìn cô với đôi mắt thâm đen, con ngươi ngưng tụ lại, đùi căng cứng mông hẩy mạnh, mới tiến vào một chút đã tiêu hồn phải than dài, ngửa cổ híp mắt.
“Mềm quá…”
Cục cưng, cục cưng của anh, rốt cuộc lại được chơi cô như trước, so với trong ký ức còn muốn mạng hơn, suýt chút nữa là giao súng đầu hàng. Đồ trứng thối chỉ biết làm người ta tức giận, rõ ràng thích kẹp dương v*t to của anh nhưng cứ luôn mồm kêu không muốn, không thích, không làm.
Không muốn sao còn thít chặt đến vậy.
Diệp Tịch Nhan đau đến nín thở, ánh mắt vỡ vụn lung lay, khoé môi tràn ra những tiếng rên rỉ mập mờ quấy nhiễu tâm trí người ta.
Lâu lắm rồi chưa làm, sắp quên cảm giác giao phối với con chó lớn.
To quá, sao lại có thể lớn như vậy? Nếp thịt trong tiểu huy*t đều bị ủi thẳng, không được, không thể tiếp tục nổi, đồ chơi của anh cùng sự xâm lấn mạnh mẽ như thiêu đốt tử c*ng, đang thời kỳ rụng trứng, cơ thể rất muốn thụ thai, a, không muốn mang thai con của Hứa Vong Xuyên mà.
Tại sao lại thế này chứ? “Cút…”
Cô quát.
Hứa Vong Xuyên cắn môi, hít một hơi ấn tay cô lại, nhưng không cho vào hết.
Diệp Tịch Nhan đau đến mức nói không nên lời, toàn thân run rẩy, nhỏ giọng nức nở, mặt như đang chịu tội. Hứa Vong Xuyên tiến vào đã bớt giận đi chút, mắt phủ sương mờ mịt, rút tay lại, co cùi chỏ rồi ôm lấy đầu cô, “Cục cưng…”
“Đã bảo không phải cục cưng của anh!”
“Còn mạnh miệng, bụng nổi rõ hình dạng dương v*t của chồng này. Tiểu huy*t cắn chặt siêu sướng, chồng di chuyển đâm chọc cho cục cưng rộng ra nhé, sít thế này, về sau bé con không ra được mất.”
“Anh cư*ng hiếp em.” “Đúng.”
“Tìm người khác mà làm sao cứ phải là em, đã nói không muốn rồi còn tiến vào… A ặc… căng lắm, đừng nhúc nhích, đau, đã bảo đừng nhúc nhích… Hứa Vong Xuyên…”
Anh rên rỉ chậm rãi cày cấy, rút ra vài phân rồi thúc một phát thật sâu, giống như đang dùng dương v*t làm dùi khoan đâm thủng tử c*ng cô.
Diệp Tịch Nhan bị anh chọc run rẩy cả người, từng cơn lạnh run đánh úp lại, tay nhỏ vịn vào cánh tay tráng kiện lạnh lẽo, khóc thút thít nói:” Ra ngoài đi, sao anh chỉ biết bắt nạt em thế, sớm biết thế này em cứ lặng lẽ đi không gặp lại anh nữa… A! A! Hỏng mất, không được, chồng ơi chậm chút! Chồng ơi tha mạng cho em!!!”
Tiếng bạch bạch giòn vang tạm dừng.
Hai tiếng chồng ơi đã quát cho chó dại ngoan hơn.
Anh khịt mũi, mắt đỏ hồng chất vấn, bờ môi còn vương sợi nước bạc, là sản phẩm hoà lẫn của nước bọt và nước mắt, lớn như vậy mà vẫn khóc thê thảm như đứa trẻ con, “Diệp Tịch Nhan, sao em có thể… không quan tâm đến anh?”
Zombie móc nội tạng rồi nhai nuốt ngay trước mắt cũng không khiến anh đau nhức đến vậy. Cô ch*t anh cũng chả muốn sống, có trời mới biết vì sao ăn chỉ còn mấy cái xương sườn và vài miếng thịt vụn mà không ch*t được, thậm chí đã cho đầu một phát súng, nhưng ngoài việc ngốc hơn thì chẳng có chút tác dụng nào, cục thịt kỳ quái sẽ tự bù vào cho cơ thể, ký ức liên quan đến cô thì dần mơ hồ.
Anh chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn cô thôi.
Nhưng cô lại cứ khăng khăng không muốn anh. Vì sao lại như vậy chứ?
“Cục cưng, van em, anh thật sự sẽ ngoan, rất ngoan, cam đoan sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thưởng em, cũng không tỏ vẻ cáu kỉnh, không ăn giấm… đừng vạch rõ quan hệ với anh như thế, không muốn gọi Diệp tiểu thư, anh là chó của em, sinh ra để chơi em, chỉ cần ở lại, cái gì cũng cho em.”
Huyết lệ tràn ra, nhỏ xuống hai gò má trắng mềm của cô gái. Cô gạt đi, xoa xoa, khiếp sợ nhìn anh.
Môi son khẽ mở, còn chưa lên tiếng, đã bị người đàn ông hôn điên cuồng, răng mài vào nhau ken két, mùi máu tươi tràn vào khoang miệng, lưỡi lạnh lẽo trơn ướt quấn lấy trêu chọc không ngừng, nhưng… không giống như đang ân ái với người, mà giống làm t.ình với zombie hơn.
Diệp Tịch Nhan sợ hãi dựng thẳng tóc gáy, sợ anh hôn nữa hôn mãi rồi biến thành zombie cắn đứt đầu lưỡi của cô.
Phát hiện cơ thể cô gái cứng ngắc, Hứa Vong Xuyên lau sạch huyết lệ, nằm trên cổ cô thở hùng hục, mãi lúc lâu mới khắc chế được cơn xúc động khát máu, tìm về được bản thân rồi dè dặt nhìn cô, “Anh, anh có thể không chế mình… cục cưng… đừng dùng ánh mắt như thế nhìn anh.”
Dường như anh là loại không còn thuốc gì có thể cứu. Diệp Tịch Nhan dời mắt.
Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên ôm chặt cô, giống như đứa trẻ bối rối khi đánh vỡ bình thuỷ tinh, lo lắng hãi hùng, vẻ mê mang dần biến mất, thay vào đó là gương mặt anh tuấn u ám, “Em có dị năng chữa trị, còn xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ khinh thường anh… Diệp Tịch Nhan, em vẫn luôn khinh thường anh.”
Không trùng sinh.
Cô vĩnh viễn không bao giờ nhìn anh nhiều hơn, dù chỉ thêm một lần.
Hiện tại cô đã có ưu thế, lại muốn tái diễn cơn ác mộng chế giễu anh cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Anh cười phá lên.
Huyết lệ lại chảy ra.
Trong lòng Diệp Tịch Nhan đủ loại vị đắng cay ngọt mặn, hận anh hái hoa ngắt cỏ, còn có rảnh rỗi cứu người phụ nữ khác rồi còn công khai mang theo bên người, nhưng cũng thương anh mất trí, vừa thấy cô đã bị tự ti quấy phá như chó dại nhập thân.
Cuối cùng vẫn là không quen nhìn người đã từng là chồng mình có bộ dang điên điên khùng khùng như này, được rồi, nhưng quan trọng là cô không muốn mang thai, Diệp Tịch Nhan chủ động ôm anh, “Không phải như anh nghĩ… Vừa gặp anh đã thấy anh ở cùng Tưởng Y Y, anh không biết lòng em đau đến mức nào đâu.”
“Tiểu Minh và Tôn Á không chịu ở toa sau, cô ta cũng không ngủ cùng anh, mà ngủ cùng em trai anh.”
“Đổi lại, em với người đàn ông khác xuất hiện trước mặt anh thì…”
“Đương nhiên sẽ tha thứ cho em.” Đồng tử Hứa Vong Xuyên co rút lại, hờ hững đáp, nhưng ánh mắt muốn giết người thì không thể giấu nổi. Cổ Diệp Tịch Nhan mát lạnh, rụt lại một cái, ngay sau đó toàn thân đều lạnh.