Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 111

Diệp Tịch Nhan méo miệng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó cộm cả lên, vừa muốn lắc đầu thì Hứa Vong Xuyên tiện tay gật đầu giúp cô, “Đồ ngốc, thẹn thùng nỗi gì, cứ gật đầu là được. Ngoan ngoãn, chồng gieo cho cục cưng đứa con yêu giống em nhé… không phải quái vật đâu, cũng sẽ không xấu.”

Anh đè lên cô, kéo sợi tóc cho vào miệng cắn, hơi thở thành màn khói trắng, nhíu mày lắc mông, nét mặt cực kỳ gợi cảm.

Mỗi lần đụng vào chỗ thịt mềm ở cổ tử c*ng thì khẽ run rẩy. Rõ ràng là cô buốt cô ngứa, dục hoả đốt người.

Nhưng anh còn khó chịu hơn cả cô, giống như mèo đực phát t.ình, tiếng ấp úng thở dốc bên tai mãi không dứt, lúc thì nói chặt ch*t rồi, lúc thì nói chơi ch*t cô, dương v*t khai khai hợp hợp, đảo tròn trong huy*t làm nó sùi cả bọt, lòng bàn tay thô ráp liên túc mơn trớn cắp v* trắng mềm như đậu hũ, khiến người nằm dưới từ mông đến eo rồi cả cặp v* má thịt trên mặt đều run rẩy theo kiểu gợn sóng.

Rõ ràng dục vọng ngập đầu, không thể ngừng, nhưng vẫn đưa tay chắn giữa đầu Diệp Tịch Nhan và thành giường, sợ cô khó chịu.

“… Cục cưng… Tịch Nhan… Diệp Tịch Nhan…” Đừng nói là dùng sức đâm chọc.

Chỉ cần kêu tên đã thấy hạnh phúc.

Người phụ nữ đầu tiên cũng là người phụ nữ cuối cùng của anh, phải làm sao mới để cô biết được, không có Diệp Tịch Nhan, Hứa Vong Xuyên chỉ như người ch*t.

Cô núp trong ngực người đàn ông, theo tiếng phạch phạch là tiếng rên rỉ như mèo con, rõ ràng đã cố gắng khống chế cơ thể không để mình trầm luân, nhưng vẫn thất bại… thành thật nhất là trước dương v*t của người đàn ông, dù cho miệng lưỡi dẹo quẹo nói yêu này yêu kia, tuỳ tiện gọi người này “cục cưng” nói người kia” anh yêu em” nhưng cơ thể chỉ cần thử là biết.

Cuối cùng cô vẫn không có sức chống cự lại anh.

Bởi vì anh, chỉ cần đụng một cái đã khiến niềm hào hứng của cô dâng cao như con dã thú động tình.

Chỉ cần không nhìn những vết sẹo vặn vẹo và vết răng xấu xí thì dường như anh vẫn là Hứa Vong Xuyên… Diệp Tịch Nhan ôm cổ người đàn ông, híp mắt lẩm bẩm, phát hiện được sự phối hợp của cô, Hứa Vong Xuyên lập tức dừng động tác, hôn lên đỉnh đầu cô, “Muốn phun?”

“Ừm.”

“Lúc phun có muốn bắn vào không?” Đó là cạm bẫy.

Nói không muốn, khẳng định vẫn bị rót đầy, làm không tốt còn phải trơ mắt nhìn anh phát điên lần nữa.

Được rồi, dù sao không chạy nổi chỉ có thể nằm ngửa dạng chân, càng phản nghịch, đối phương càng muốn chinh phục. Phải biết lúc người đàn ông không yêu người phụ nữ —— chính là khi bạn hoàn toàn yêu anh ta.

Điên cuồng dính lấy, điên cuồng làm t.ình, sớm muộn Hứa Vong Xuyên sẽ mất đi hứng thú với cô.

Ừm.. Chắc vậy. “Muốn.”

Diệp Tịch Nhan cố ý nói khẽ.

Người đàn ông cứng đờ, đưa tai lại gần, “Nói lại lần nữa.” “Muốn chồng bắn vào lúc người ta phun ra.”

Hứa Vong Xuyên chớp mắt vài cái.

Lông mi trắng vừa thanh khiết vừa yếu ớt.

Anh hơi mơ màng, cười ngây ngô vài tiếng, tiếp tục vận động như động vật giao phối, đè người lại điên cuồng cắm khiến cái mông tròn mập nát nhừ, d*m thuỷ từng cơn phun ra, cho đến khi cô gái a thành tiếng, bờ eo căng cứng run rẩy thì anh mới phì phò dừng lại.

Phun, cục cưng của anh. Bị anh cắm đến tuôn trào.

Cô siêu ngoan ngoãn, làm người ta yêu ch*t luôn.

D*m thuỷ mãnh liệt phun ra, nhưng bị chặn đứng, tắc trong khe huy*t, dương v*t được tưới ướt khiến toàn thân người đàn ông sung sướng, dừng lại, xoay người nhìn cô:” Nhiều quá, còn nóng đến bỏng.”

Cơn mệt mỏi đánh tới, Diệp Tịch Nhan cúi mặt, miễn cưỡng nói:” Cắm cắm nữa đi… Còn tê lắm…”

Phun cũng phải phun hai lần, nếu không cứ như bị bí bách, cảm giác bên trong vẫn khó chịu.

Hứa Vong Xuyên nằm rạp xuống người cô, ánh mắt u ám khó đoán, lâu lắm không nghe được lời tâm tình của con chó điên, một trận nện đánh điên cuồng, giờ quả thực như bão tố yên tĩnh, Diệp Tịch Nhan hơi đỡ lấy bả vai anh, ngón tay trơn trượt, hai chân run rẩy, bẹn đùi đều bị chơi tê dại.

“Nhanh quá… nhẹ chút, chịu rồi Hứa Vong Xuyên… A…đừng mà…”

Anh đâm đến tận cùng rồi b.ắn ra, vừa giật giật vừa thở bên tai, tinh d*ch và côn th*t nóng như nhau, nhoáng cái là khiến Diệp Tịch Nhan khó chịu vặn vẹo vì bỏng.

Trong ánh sáng ảm đạm, người đàn ông há miệng thở dốc, nước bọt chảy dài, ôm chặt lấy cô gằn giọng nói, “Vào rồi, vào hết rồi…”

“… Ừm.”

“Cục cưng kẹp chặt nữa đi.” “Ừm.”

“Mệt à?” Mới bắn một lần, còn chưa đủ.

Nằm hưởng để người ta chơi thì mệt chỗ nào, chỉ là dễ chịu đến rã rời, muốn ngủ, cô ngáp một cái ngước mắt, “Mệt.”

“Vậy em nằm sấp đi, để anh vận động thôi.” “…Hừ, thông minh quá nhể.”

Hứa Vong Xuyên cười hở hàm răng đều tăm tắp, ngồi dậy, quá gần, cơ thể toàn vết sẹo bất thình lình xuất hiện trước mặt Diệp Tịch Nhan. Cô khẽ giật mình, hô hấp như nghẹn lại khuôn mặt ửng hồng dần trắng bệch. Người đàn ông khom lưng nhẹ nhàng che kín đôi mắt, đưa tay lật người lại.

Cơ thể trắng toát như pho tượng cẩm thạch trong viện bảo tào mỹ thuật, với hương thơm quấn quýt triền miên, mái tóc đen như mực, mặt như hoa đào, chỗ nào cũng xinh đẹp khiến tim anh say mê.

Hứa Vong Xuyên thở sâu, vuốt mái tóc trắng, vội vàng lau dòng máu đen rỉ ở chóp mũi, ánh mắt lướt qua chiếc đinh cắm ở chỗ xương quai xanh, duỗi ngón tay vuốt ve, rồi kéo nó lên môi hôn, sau đó lại vân vê cái nhẫn bạc treo ở ngực.

Anh thầm cầu nguyện trong lòng:

Hoàng hôn bất thệ Tịch Nhan vĩnh trú

(Hoàng hôn không trôi qua, Tịch Nhan mãi ở lại)

Sợ rằng tỉnh lại, tất cả chỉ là một giấc mộng quá chân thật. Vô số lần mơ tới rồi lại mất đi.

Rồi rơi vào vực sâu hết lần này tới lần khác.
Bình Luận (0)
Comment