Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 140

Giai điệu quen thuộc vang lên, Tô Minh im lặng một lát rồi thấp giọng ngâm nga theo: “Bốn mùa ba bữa cơm không người làm bạn, cố gắng chịu đựng qua canh năm canh sáu, nhưng điều khổ sổ nhất vẫn là thức trắng đêm. Thư tình, mỗi câu mỗi chữ đều đắn đo, từng bút từng nét đều chau truốt, nhưng em chẳng đáp lại một lời…”

Tưởng Y Y chuyển ánh mắt mê ly vỡ vụn đang nhìn Hứa Vong Xuyên qua nhìn bạn trai cũ.

Một chút quá khứ dần sống lại trong âm nhạc.

Như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Tưởng Y Y, Tô Minh im bặt cúi đầu ngồi yên.

Lý Nhược Nam ôm tay cười lạnh.

Tạ Tri Kiêu tiếp tục hát khúc nhạc còn dang dở, “… Tình yêu anh dành cho em, ba dòng chẳng thế nói hết, thế nhưng em một chữ cũng chẳng thèm nhìn.”

“Tình ca ba dòng” chính do Tạ Tri Kiêu dạy cô đàn vào kiếp trước. Âm sắc đàn ác-cooc-đê-ông vốn chẳng êm tai.

Vậy mà không biết trời xui đất khiến thế nào, anh trong kiếp này đã thực hiện được lời hứa kiếp trước

: Chờ cuộc sống ổn định sẽ tặng cho em một cây dương cầm. Sự thật ngoài dự tính.

Hoá ra vận mệnh luôn thích trêu đùa.

Diệp Tịch Nhan dừng lại, cố gắng khống chế dòng cảm xúc rối loạn bóp méo.

Tạ Tri Kiêu đứng phía sau cô nhẹ nhàng hỏi:” Hài lòng không?”

Diệp Tịch Nhan không quay đầu lại nói: “Hài lòng, quà sinh nhật chồng tôi tặng có gì không hài lòng chứ?”

Từ chồng đương nhiên là chỉ Hứa Vong Xuyên. “…”

Tạ Tri Kiêu vươn tay qua đôi đôi vai gầy guộc mảnh khảnh, nhặt dụng cụ âm thoa và bộ chỉnh âm bằng tay, âm thanh như hơi nước bốc lên từ đầm lầy trong rừng mưa nhiệt đới, nhẹ nhàng không lần được dấu vết, “Sinh vật vui vẻ, Nhan Nhan.”

Tiếng tạp âm.

Do vỗ dương cầm mà ra.

Diệp Tịch Nhan chấn động mạnh, máu trên mặt dần rút đi, nhưng dù kinh ngạc thế nào cũng không quay người lại, chỉ dùng cái nhìn hờ hững qua khoé mắt liếc qua.

Tạ Tri Kiêu lẳng lặng đứng.

Không biết cuối cùng cô có hiểu được ý anh không?

Bầu không khí quái dị trong phòng giằng co, cát cứ, lên men.

Lý Nhược Nam yên lặng đứng bên người Hứa Vong Xuyên, “Anh biết hát sao, bài này ấy?”

Hứa Vong Xuyên thành thật nói:” Không biết.”

“Có phải trong 6 người ở đây chỉ có hai chúng ta không biết?” “…”

“Lão đại, tôi muốn EMO quá đi, quả nhiên soái ca trên thế giới này chỉ dành cho mỹ nữ còn chúng ta chẳng qua là bức tường… Dù cố gắng thế nào cũng chẳng bù đắp nổi sự ăn ý của họ.”

“Có cô là bức tường thôi. Diệp Tịch Nhan yêu tôi, chỉ yêu mỗi tôi.”

Lý Nhược Nam vỗ vỗ bả vai anh, “Không hổ là lão đại, nghiền ép hết đám thanh niên văn nghệ không chừa miếng nào… Tôi không ở lại nổi, chua quá, tôi mang Tô Minh về nhà vận động chút đây, các người cũng đi ngủ sớm đi nhé.”

Dương cầm đã chỉnh xong, mọi người tất nhiên sẽ về hết.

Mãnh thú không thích hang ổ của mình nhiễm mùi động vật khác.

Hi Hi ôm nửa túi bánh bích quy ăn dở lưu luyển không muốn tạm biệt. Diệp Tịch Nhan mỉm cười, tóc đen dày bóng, ngủ quan tinh xảo, như một con búp bê với tỉ lệ 1:1.

Ra khỏi cửa, Hi Hi ngây thơ hỏi Tạ Tri Kiêu: “Anh ơi, chúng ta còn có thể tới đây không?”

Tạ Tri Kiêu sờ đầu cô, “Chắc không còn cơ hội.”

“Thế nhưng Hi HI rất thích chị gái kia, chị ấy thật xinh đẹp, thật dịu dàng.” Cô bé giơ túi bánh bích quy lắc lắc, “Nhìn nè, chị ấy còn chia bánh bích quy cho em!”

Tạ Tri Kiêu quay đầu qua, không rõ biểu cảm. Lúc lâu sau mới hờ hững đáp: “Anh cũng thế.” Tô Minh đi cùng Lý Nhược Nam.

Tưởng Y Y thất hồn lạc phách, như một nữ quỷ, đi đường cũng giống như bay. Tạ Tri Kiêu ôm Hi Hi tiễn cô ta trở về, dọc đường, Tưởng Y Y coi người đàn ông xa lạ như cái thùng rác, trút được bao nhiêu thì trút.

Hi Hi sớm đã ngủ gục trên đầu vai Tạ Tri Kiêu, trẻ con vốn chẳng quan tâm đến gút mắc tình cảm của người trưởng thành.

Tưởng Y Y vẫn còn khóc lóc.

Con muỗi cũng chẳng vo ve phiền nhiễu như cô ta.

Từ đầu đến giờ, Tạ Tri Kiêu không phát biểu ý kiến gì, chỉ có Tưởng Y Y cuồng loạn lên án Tô Minh không phải thằng đàn ông, nói rằng biết cô được cứu về đây cũng chưa dám đến thăm một lần, thì anh mới mở miệng chỉ điểm, “Có lẽ anh ta không biết đối mặt với cô thế nào?”

“Không dám đối mặt mà còn sống trong sạch thoát tục vậy sao! Đàn ông các người đều như vậy phải không?! Mẹ nó, toàn là lũ rùa đen rụt đầu!”

“Cô cảm thấy vì sao anh ta lại ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng với Lý Nhược Nam tiểu thư?”

Tưởng Y Y ngơ ngẩn.

Không loại trừ khả năng là thích ăn cơm mềm, nhưng dù Tô Minh có bị thiến thì sức khoẻ vẫn còn ổn, thường xuyên đi làm nhiệm vụ với tiểu đội, dùng điểm cống hiến đổi chút đồ vẫn dư dả.

Phát giác được chuyện gì.

Tưởng Y Y che miệng lại, chậm rãi ngồi phệt xuống nền đất lạnh. Tạ Tri Kiêu ôm Hi Hi quay người rời đi.

Chẳng có người đàn ông nào khi hứa hẹn với người phụ nữ họ yêu đều chỉ nghĩ mình đang nói dối, lừa gạt, vui đùa cho qua! Những lời đó đều là thật lòng.

Nhưng xã hội bây giờ không cho phép sự sai lầm, chỉ cần một phán đoán sai thì sẽ mất đi tất cả.

Chẳng có cách nào cứu vãn hay bù đắp lại những tổn thương.

Không ai có câu trả lời.

“Bốn mùa ba bữa cơm không người làm bạn, cố gắng chịu đựng qua canh năm canh sáu, nhưng điều khổ sổ nhất vẫn là thức trắng đêm”

Tô Minh thấp giọng ngâm nga.

Thế là anh tái hiện lại một câu nói ngắn ngủi giữa hai người. “Nhan Nhan, sinh nhật vui vẻ.”

“Lấy được lương thực thì chúng ta sẽ mang đi đổi một thùng dầu, đổ đầy ô tô rồi chạy một mạch vào núi sâu, sau đó dựng một căn nhà trên cây nhé? Ở dưới gốc cây nuôi một con chó giữ nhà, chúng ta sẽ huấn luyện nó để nó sủa cảnh báo, nhất định phải biết sủa khác nhau thì nhìn thấy zombie và người, ngộ thương người sống là không tốt đúng không. Xem này, anh đã tìm được sách huấn luyện chó, có vẻ không khó lắm chỉ cần dạy nó phân biệt mục tiêu thật chuẩn xác…”

“Nhan Nhan, nắm chắc kiến thức đó, em rất có thiên phú vẽ tranh phác hoạ, là một thiên tài.”

“Nhan Nhan, em cười lên rất giống chú hồ ly nhỏ, chúng ta hơi có tướng phu thê rồi đó.

“Nhan Nhan, chờ cuộc sống ổn đinh hơn, anh nhất định sẽ tặng em một cây đàn dương cầm.”

“Nhan Nhan…”

“Nhan, Nhan Nhan… thật xin lỗi… Em giết anh đi… em giết anh đi…”
Bình Luận (0)
Comment