Tâm tình chưa từng có chút xíu thay đổi.
Hứa Vong Xuyên bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Xung quanh không ai phát ra tiếng động.
Chỉ có tiếng kêu khóc của người phụ nữ kia xoay tròn quẩn quanh, nhưng cũng rất nhanh bị người bảo vệ che miệng kéo đi, thi thế đặt trong túi, ngón tay lòi ra tạo thành một vệt máu kéo dài trên mặt đất.
Cảnh tượng này nên hình dung thế nào nhỉ?
Đối với Hứa Vong Xuyên mà nói, giết người giống như cái phất tay đập ch*t một con muỗi, tản bộ buổi chiều nhỡ chân giẫm ch*t một con kiến, nhìn thêm nửa
ánh mắt cũng thấy lãng phí, khi anh quyết định động thủ, người kia được coi là một cái xác.
Mặc dù mọi người đều là người, hai mắt một mũi một mồm, cha sinh mẹ dưỡng, biết khóc biết cười, nhưng trong môi trường khắc nghiệt, dị năng giả dũng mạnh chỉ có một con đường —— thành “thần”.
Không phải Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Mà là Diêm La Vương nắm quyền sinh sát trong tay. Chút ấn tượng trong kiếp trước đột nhiên thức tỉnh.
Kiểu giết người bình tĩnh như không, tính tình chuyên quyền độc đoán, khi thì thương hại khi thì thờ ơ, hành vi khó đoán trước… cuối cùng Hứa Vong Xuyên cũng đã trở thành Hứa Vong Xuyên đó.
Diệp Tịch Nhan thu hồi ánh mắt.
Nếu cứ đồng cảm sẽ hại ch*t chính mình. Vẫn nên lạnh lùng một chút thì tốt hơn.
Người ch*t được khiêng đi, phiên chợ ngưng trệ được phục sinh, mọi người bắt đầu cò kẻ mặc cả, lấy vật đổi vật.
Khu lương thực trừ thành phẩm còn có hạt giống.
Sạp bán bột mì tụ tập rất nhiều người, đang trong phiên đấu giá, người sau lại hô một cái giá cao hơn người trước. Lúa mì gần như đã bị diệt sạch, lúa nước cũng thu hoạch được rất ít, nên chỗ bột mì còn sót lại có thể nói là bảo vật, chỉ trong chốc lát đã tăng giá đến chóng mặt, những kẻ đầu cơ sẽ nhanh chóng tận dụng, người trước hô người sau theo sát, không từ bỏ.
Những người không có vốn liếng chỉ biết núp đằng sau, ôm bụng nhìn chằm chằm.
Con người luôn có máu khát khao với lúa gạo, Diệp Tịch Nhan trước kia cũng vậy, mỗi lần đi chợ phiên mà thấy bột mì là không thể nào dời bước nổi. Đáng tiếc tài nguyên xưa đến này đều phân phối như vậy —— muốn cũng chẳng chiếm được.
Cảm giác hỗn độn quá nghiêm trọng. Cô nghiêng đầu nhìn về nơi khác.
Khu sửa chữa cũng buôn bán khá tốt, thợ đóng giày, may vá, thợ rèn, thợ sửa xe… Bận bịu luôn tay luôn chân. Người sửa điện thoại gần như không có người hỏi thăm, trông coi một đống đồ điện tử rách nát bị tách thành những linh kiện, uất ức đến ngẩn người. Có lẽ trước tận thế đây là những tài sản trân quý, nhưng ở hiện tại, chẳng còn ai thèm nhìn đến.
Đời luôn có những người như vậy.
Cứ nghĩ có thể trở lại như lúc ban đầu, ôm mộng tưởng với cuộc sống trong quá khứ không có cách nào buông tay.
Diệp Tịch Nhan tuỳ tiện liếc qua rồi tiếp tục đi về phía trước. Khu chữa bệnh chật kín bệnh nhân.
Y tá ngoại khoa phụ trách xử lý vết thương, vết thương nhỏ được làm sạch rồi khâu lại, vết thương lớn thì dứt khoát cưa bỏ sau đó chuyển bệnh nhân đến bên đông y. Kháng sinh thiếu thốn, mọi người chỉ có thể chuyển hướng cầu cứu thảo dược đông y, đã tiếc rất nhiều vị thuốc bắc đã bị diệt sạch, toàn bộ sinh vật chỉ có thể nghe theo số trời.
Mạng người như cỏ rác.
Những cơ thể nửa sống nửa ch*t bị đặt ở đằng sau lều vải, trước khi bốc mùi sẽ có người phụ trách dọn dẹp theo từng đợt.
Trên bàn giải phẫu, một cuộc mổ đang diễn ra.
Không có thuốc gây tê, bác sĩ rửa sạch ruột rồi nhét lại, sau đó miễn cưỡng khâu vết mổ.
Một người đàn ông trung niên đau đến kêu cha gọi mẹ, nhưng mẹ hắn ch*t rồi, chỉ có thể nhét khúc gỗ vào miệng để hắn không gào quá to.
Diệp Tịch Nhan dừng chân quan sát.
Hứa Vong Xuyên đưa tay quay đầu cô qua chỗ khác, “Đừng xem, đi dạo tiếp nào.”
Kỳ thật Diệp Tịch Nhan chỉ cần động ngón tay là có thể giúp được. Nhưng cô không mở miệng.
Hứa Vong Xuyên cũng không đề cập tới.
Hai người tiếp tục đi dạo giữa những tiếng kêu la rên rỉ. Máu lạnh sao?
Đúng thế.
Nhưng máu lạnh chút cũng tốt.
Đi qua khu chữa bệnh là đến khu giao dịch tổng hợp. Lọt vào tầm mắt là xà phòng, nước hoa, mặt nạ… Gian hàng đồ trang điểm có rất nhiều cô gái chàng trai xinh đẹp ríu ra rít rít, không lộ bụng thì lộ chân, đây chính là đám sủng vật của tầng lớp cao cấp các căn cứ.
Nhìn thì rất quan trọng, nhưng có thể đưa đến lộ mặt ở chợ phiên thì đều như súc vật, giao dịch bình thường.
Bản thân bọn họ đã là một món hàng giá trị, mà gian hàng bày bán chính là quầy đồ trang điểm.
Nhìn xem, nhóm chủ nhân đều nghỉ ngơi phía đối diện, vừa uống trà ăn bánh, vừa nhìn về phía này để đánh giá. Tất cả mọi người đều muốn đổi khẩu vị, cuộc sống khổ sở đến đâu vẫn có cách tìm được niềm vui.
“Muốn cái gì?” Thấy cô đứng im, Hứa Vong Xuyên chủ động hỏi.
“Lược, dép xăng đan, còn có dầu trị rạn da của phụ nữ có thai cho Tôn Á.”
Đòi hỏi, Diệp Tịch Nhan chưa bao giờ khách khí việc này. So với việc bị mắng là người hám lợi, cô càng sợ bị mắng là đồ ngu. Tình cảnh thảm nhất của phụ nữ không phải là bị bạn trai lừa tiền lừa sắc mà là bị lừa đến mức vui vẻ đếm tiền thừa.
Nghĩ lại mà muốn ói.
Hứa Vong Xuyên kéo tay cô đến quầy hàng, những người khác liếc thấy là lập tức tránh ra, đám oanh oanh yến yến nãy còn líu ríu giờ đưa mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh.
Dịch Nhan chọn đồ xong thì đưa cho Hứa Vong Xuyên ký sổ.
Ký tên cực kỳ nhanh gọn, chỉ có ba nét dọc tạo thành chữ Xuyên: 川
Ông chủ cúi đầu khom lưng, còn lấy chỗ mặt nạ cao cấp giấu dưới đáy hòm ra, miệng nhỏ như lau mật, thổi phồng đến mức Diệp Tịch Nhan tưởng mình bay lên trời ngay tại chỗ.
Em gái đứng cạnh cất cao giọng, đỏ mắt kêu gào: ” Lược cô cầm tôi trả tiền rồi, trả một bình rượu.”
“Thật sao?” Diệp Tịch Nhan bình tĩnh nói:” Vậy cô có thể tìm ông chủ đòi đồ, nói với tôi làm gì.”
Ông chủ mặt nhăn như bí đỏ, ” Cô bé à, tôi đưa cho một thỏi son môi lại đem rượu trả lại cho cô nhé.”
Em gái không chịu.
Vung tay dậm chân đi tìm người.
Những người khác lặng lẽ nhìn cô ta với ánh mắt ch*t chóc.
“Ở đâu ra người, thậm chí ngay cả Hứa Vong Xuyên cũng không nhận ra vậy? Còn dám giành đồ với người phụ nữ của anh ta!”
“Chưa từng thấy.”
Em gái mặc áo ngực nhanh kéo một tên mặc áo sơ mi hoa quần cộc kính râm đến, Diệp Tịch Nhan chưa cần nhìn kỹ đầu đã thấy đau.
“Anh Diễn~, đồ nhà quê kia cướp đồ của em.”