Diệp Tịch Nhan dựa vào cửa, xấu hổ quá đi, nước mắt chảy qua xoang mũi xuống cổ họng, vị mằn mặn đắng chát ngập tràn lồng ngực, gần như thở không ra hơi, lại chẳng dám khóc thành tiếng nên chỉ rấm rứt như con thú nhỏ rồi bò qua tủ quần áo, tìm kiếm bộ đồ có thể ra gặp người.
Cô không nhìn lầm.
Cha mẹ đều khoẻ mạnh, thậm chí Diệp Tùng Vân còn có sức sống hơn quá khứ. Cha lớn hơn mẹ một giáp, bình thường vẫn chú trọng bảo dưỡng nhưng dù sao khoé mắt vẫn hiện ra vẻ mỏi mệt, nhưng vừa rồi nhìn lướt qua, tình thần cực kỳ phấn chấn, chỉ là sắc mặt xanh xám rõ ràng.
Cha sẽ không đen mặt vì cô.
Chắc chắn không ưng Hứa Vong Xuyên.
Diệp Tịch Nhan lau nước mắt, chải tóc kỹ càng, không dám ở trước mặt cha mẹ hở eo lộ chân, đành phải gói mình như cái bánh chưng mới dám thò đầu ra khỏi cửa.
Hứa Vong Xuyên liếc mắt nhìn cô, nhưng chỉ liếc chút chút, không dám lên tiếng cũng không dám ôm.
“Mẹ…”
Diệp Tịch Nhan đứng đó, lo lắng nhìn về phía Liễu Văn Du, chỉ mới gọi một tiếng, hốc mắt đã đỏ ửng, ấm ức chứa chan trào ra theo lệ nóng.
“Nhan Nhan.” Người phụ nữ vội vàng hô lên.
Diệp Tịch Nhan giang hai tay chạy chậm qua ôm lấy, trốn trong lòng mẹ co thành một cục. Trước mặt cha mẹ, bất luận cô đã trải qua những gì thì mãi mãi vẫn là đứa trẻ, loại an lòng này không người nào có thể cho được.
Diệp Tùng Vân nhìn vợ và con gái ôm nhau khóc, không tránh khỏi đỏ mắt, sờ đầu Diệp Tịch Nhan, dịu dàng hỏi:” Có bị thương chỗ nào không?”
“Không ạ.”
Cô xoay một vòng, ra hiệu là chân tay mình còn nguyên, vẻ mặt tối tăm của Diệp Tùng Vân mới tốt hơn chút, nhưng đến cùng vẫn là con gái ruột thịt, cục cưng quý giá dè dặt đặt trong lòng bàn tay nuôi từ tấm bé, yêu thương hơn mạng sống, thế nên cả gan, ngay trước mặt Hứa Vong Xuyên và Hứa Tứ Hải hỏi:” Lúc trước không phải bị trọng thương, không cứu được sao?”
Ừng ực ——
Tiếng nuốt nước miệng đặc biệt rõ ràng trong không gian.
Mọi người ăn ý nhìn về phía Hứa Vong Xuyên, không hổ là loại người hung ác tuổi trẻ tay không tấc sắt xây dựng ra một căn cứ, chẳng mảy may chột dạ, đứng bất động, ánh mắt trầm lắng cô đọng, rõ ràng toàn thân đều có sơ hở, nhưng con muỗi bay tới cũng chả chí được phát nào.
Bị người ta nhìn phiền, Hứa Vong Xuyên còn phải xoa xoa ngực, nhắc nhở mọi người mình vừa bị Diệp Tịch Nhan ném cả cái va ly vào ngực, rất yếu ớt, rất đáng thương, rất cần sự thông cảm.
Đáng thương thay, ngoại trừ Hứa Tứ Hải lâu không gặp con trai mình thì những người khác đều thờ ơ.
Liễu Văn Du bưng mặt Diệp Tịch Nhan thấp giọng nói chuyện, thỉnh thoảng còn dò xét đám người chung quanh.
Diệp Tùng Vân nhìn chằm chằm Hứa Vong Xuyên, trầm ngâm một lát, nói với khí thế không cho phép cãi lại:” Nhan Nhan còn nhỏ, giờ người một nhà chúng ta đã đoàn tụ, sau này chắc chắn sẽ ở cũng một chỗ.”
Ngụ ý, bọn họ một nhà ba người không chứa nổi người thứ tư. Trong nhà không có vị trí của Hứa Vong Xuyên.
Người đàn ông luôn đứng ở bên cười nhạt, mắt không thèm chớp, “Nể mặt gọi hai người một tiếng cô chú, đừng có kiểu không biết xấu hổ, ép lão tử ——”
Hứa Tứ Hải vội vàng tằng hắng một tiếng.
Diệp Tùng Vân siết chặt nắm đấm, chắn trước mặt vợ và con gái.
Diệp Tịch Nhan quay đầu trừng một cái, nước mắt còn treo trên má, hốc mắt hồng hồng yếu đuối vô hại như con thỏ nhỏ, nhưng cái nhìn thì sắc lẻm như cái vung phất trần của Duyệt Tuyệt sư thái, bốp một cái, đập cho con chó kiêu ngạo phách lối chỉ còn hơi tàn, khiến cho câu sau chữ lão tử phải chui lại bụng.
Hứa Vong Xuyên quay đầu, giọng nói yếu ớt âm trầm hơn, “Ép, cháu gọi hai người thành cha mẹ luôn.”
“…”
Diệp Tùng Vân đứng cứng đờ tại chỗ, lúc hiểu ra thì càng tức giận.
Những người cha có con gái chắc đều có một cơn ác mộng, bảo bối vất vả nuôi dưỡng từ lúc nhỏ xíu chưa kịp trưởng thành đã bị heo ngoạm mất, con heo này chính là Hứa Vong Xuyên nhuộm tóc, mặc áo da cưỡi xe gắn máy, nhìn là biết loại thanh niên lọc lõi ngoài xã hội.
Kẻ có tri thức không phải không biết nóng nảy, trước mặt vợ con dù núi đao biển lửa cũng xông vào.
“Thanh niên lọc lõi” càng khỏi phải nói, trên dưới chỗ nào cũng khắc chữ cáu kỉnh, nể mặt ông là cha vợ nên tôn trọng, dám cướp vợ của anh, chả cần biết cha vợ hay không cha vợ, liều mình một mất một còn luôn chưa biết ai ch*t đâu.
Ngông cái lông ấy.
Diệp Tịch Nhan đương nhiên đứng phía cha mình, há miệng nói:” Hứa Vong Xuyên, anh hung dữ với ai thế?”
Hứa Vong Xuyên nhấp môi, miệng không dám cãi, chỉ dùng ánh mắt hung ác nhìn.
Hứa Tứ Hải vẫn luôn im lặng đứng ngoài quan sát đột nhiên lên tiếng.
Người đàn ông có chất giọng hùng hồn, ánh mắt sắc bén, hình thể cực kỳ vạm vỡ, lăn lộn nhiều năm ở thương trường nên cực kỳ hiểu được cách trị đúng chỗ ngứa của những kẻ có tri thức như ba Diệp: “Tiểu Xuyên là bạn học với con gái anh mà, lão Diệp, anh làm chú, vừa gặp đã muốn doạ nó làm gì?”
Một câu đổi trắng thay đen, chủ khách đảo lộn, khiến Diệp Tung Vân đang ồn ào mặt đỏ rần.
Hai đứa bé đúng là bạn học.
Ông cũng đúng là bậc trưởng bối.
Nhưng việc này là ở thế giới trước khi virus bùng phát, hiện tại Hứa Vong Xuyên tuổi 20 vật cả trâu, một quyền là đánh ch*t người, xã hội quay về thời kỳ quân phiệt, mà ông thì như giáo viên bị quân phiệt bức hôn, nào có phong thái của trưởng bối, liều mạng dùng chút hơi tàn để đối nghịch lại.
Diệp Tịch Nhan cấp tốc nhìn Hứa Tứ Hải.
Rốt cuộc cũng hiểu Hứa Vong Xuyên nhìn thì ngu dại nhưng thực chất cáo già đội lốt là giống ai.
Mẹ ơi, hoá ra là di truyền.