Hứa Vong Xuyên giữ eo nhỏ kéo chặt về phía hông, vọt mạnh vài cái, làm cho Diệp Tịch Nhan giật liên hồi.
Cô xoắn thật chặt.
Hứa Vong Xuyên cảm giác côn th*t sắp gãy đôi, mấy phen liều mình, cuối cùng anh gầm nhẹ ôm chặt người, giao nộp hết tinh tuý vào chỗ sâu nhất trong nhục huy*t, quả trứng mệt mỏi ngã gục ở chỗ giao h.ợp đang mấp máy ướt nhẹp, khoái cảm xuất tinh mãi chưa tan.
Diệp Tịch Nhan co rúm ngất lịm hơn mười giây mới tỉnh táo lại.
Cô như sống sót sau tai nạn, ôm anh, yếu ớt chỉ trích, ” Em cả đêm không ngủ, vậy mà anh còn bắt nạt em như thế…”
“Em chủ động nói nhớ anh, ai bắt nạt ai chứ? Còn không biết ngượng trách anh nổi điên?”
” Nếu em không nói nhớ anh còn bị anh bắt nạt ghê hơn nhỉ.” “Đúng vậy.”
“Hửm? Anh dám thừa nhận…”
Hứa Vong Xuyên bật cười, dụi cái đầu hơi ẩm vào mặt cô, “Nghiện em không thuốc nào cứu được rồi, em báo cảnh sát đi, bắt người đàn ông yêu em nhất đi, về sau không cần chịu cảnh bị dương v*t đâm chọc.”
Diệp Tịch Nhan đỏ mặt, khí thế phách lối lập tức biến thành bong bóng hồng phấn, cô móc chiếc nhẫn hoa khiên ngưu treo ở sợi dây chuyền, chầm chậm tựa đầu vào ngực người đàn ông, hơi thở nhẹ nhàng chưa từng có.
Dường như mọi lệ khí mang từ kiếp trước đều bị anh ngang ngược doạ lùi, tất cả ân oán giận hờn đều lặng yên chấm dứt trong ánh tịch dương, không cần hỏi đúng sai, kết quả hay nguyên nhân cũng chẳng còn quan trọng. Tương lai là tốt hay là xấu cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần có anh, địa ngục có lẽ chỉ nóng hơn sa mạc, còn về thiên đường, ai thích thì người đó tự tìm.
Thần của cô không ở đó.
Thời điểm có được dị năng, Diệp Tịch Nhan trưởng thành hơn một chút, giờ lại trưởng thành hơn chút nữa.
Yêu thật sự là thứ kỳ diệu và xảo quyệt, không nhìn thấy không sờ được, như cái bánh nướng hư ảo, ngoài việc dùng tâm để cảm nhận thì chẳng còn cách nào hơn. Không chiếm được thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống, nói không chừng càng tốt hơn. Nhưng khi đạt được, dù chỉ tạm thời chốc lát, cũng như ánh sáng rạng rỡ chiếu rọi trong cuộc đời đầy căm phẫn cùng với năm tháng dài đằng đắng về sau, giống như ngọn hải đăng giữa mênh mông sóng biển, không ngừng thả ra ánh sáng ấm áp, dẫn dắt cuộc đời lẻ loi của cô tiến lên không một chút cô độc.
…
Tắm rửa xong, hai người ngồi chơi đùa với nhau.
Bì Bì bị làm phiền, quay lưng lại với họ, ghé mặt lên thảm nằm ngáy o o.
Diệp Tịch Nhan dùng thun buộc một cái chỏm xiêu vẹo, còn cố tình gọi “bé Tiểu Xuyên”. Hứa Vong Xuyên không cam lòng yếu thế, dùng bút dầu vẽ lại hai hàng ria mép cho cô, thân mật gọi, “Thằng nhóc thối”.
Hai người qua lại trả đũa, không ai nhường ai.
Vừa đến giữa trưa, Diệp Tùng Vân tỉnh rượu vội vàng chạy tới, hai người mới bứt khỏi cuộc chiến cam go của lũ học sinh tiểu học.
Hứa Vong Xuyên đứng ch*t lặng ở phòng khách.
Cười cũng chẳng cười nổi, không biết nên làm vẻ mặt gì, mặt mũi kinh dị, thật ra đang cố che lấp sự căng thẳng.
Diệp Tịch Nhan vác cái râu cá trê tới ôm cánh tay Diệp Tùng Vân, lắc lắc, cố gắng nói chậm, trịnh trọng giới thiệu Hứa Vong Xuyên có chỏm tóc lệch cho cha mình, “Cha, đây là bạn trai con, Hứa Vong Xuyên. Hứa Vong Xuyên, đây là cha em.”
Người đàn ông mãi mới cởi được chun buộc tóc, gãi gãi mái tóc trắng, miệng như cái gáo, gào lên, “Cha, con là Hứa Vong Xuyên.”
Mặt Diệp Tùng Vân tái mét.
Nhưng con gái ôm chặt cánh tay mảnh khảnh, dường như muốn nói với ông
:Chính là người này. Thế nên người làm cha đây, trái tim chẳng có cách nào yên ổn cũng phải chậm rãi hạ cánh.
Diệp Tùng Vân thở dài một hơi, “Con nghĩ kỹ chưa, Nhan Nhan, là thằng nhóc ngu ngốc này?”
Diệp Tịch Nhan gật đầu.
Hứa Vong Xuyên rốt cuộc cũng biết mình nên làm gì, bước nhanh đến, nhìn cha Diệp mặt mũi sầu lo, trịnh trọng nói: “Cho dù ch*t, con cũng sẽ bảo vệ Tịch Nhan an toàn, cha, cha cứ yên tâm.”
Diệp Tùng Vân nhíu mày.
Tiếng cha này thật sự kinh hồn táng đảm, nhưng trước mặt con gái nói toạc không hay, ông trông lại, thấp giọng nói một câu, ” Tôi và Văn Dù chỉ có một đứa con gái.”
Chạng vạng tối.
Diệp Tịch Nhan dắt Hứa Vong Xuyên tới, Liễu Văn Du liền biết không phải tốn miệng lưỡi thuyết phục chồng mình.
Diệp Tùng Vân nói muốn đi dạo một vòng quanh căn cứ, một mình ra ngoài.
Cuối cùng Liễu Văn Du mới có cơ hội kéo Hứa Vong Xuyên lại nhìn kỹ hơn. Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thuận mắt, hỏi chiều cao, cân nặng, đánh giá dáng người mẫu tỉ lệ vàng bằng ba câu khen liên tiếp “Rất tuấn tú”. Lúc đầu Hứa Vong Xuyên chỉ coi là lời xã giao của trưởng bối, sau nghe nhiều, tự tin, to gan lớn mật mang đi trêu chọc Diệp Tịch Nhan.
“Nghe thấy chưa, mẹ khen anh đẹp trai đó.”
“Mẹ em ai cũng khen đẹp trai, không tin anh kéo Triệu Quang Minh tới.” Hứa Vong Xuyên hừ lạnh, bóp mặt cô.
Liễu Văn Du làm sủi cảo ở bếp, gần xong thì quay người kêu: “Nhan Nhan, gọi tiểu soái ca áo tím với em gái đến ăn cơm đi, sáng nay người ta đến sửa bếp ga giúp, cả người dính toàn dầu máy, ngại ơi là ngại.”
Hứa Vong Xuyên, “…”
Diệp Tịch Nhan nhún vai với anh, nhíu mày đáp: “Nấu xong mang qua là được.”
“Con nhóc này, cha con với Tiểu Xuyên ngồi ăn sủi cáo, không có người nữa biết làm sao?”
Đều là người nhà, trên bàn nói hai câu là muốn cãi vã. Có người ngoài lại kèm cả trẻ con, Diệp Tùng Vân sẽ không tiện phát cáu, tình hình không đến nỗi nát bét. Sinh hoạt vợ chồng hai mấy năm, Liễu Văn Du quá hiểu chồng mình.
Diệp Tịch Nhan đắn đó, bẹo má Hứa Vong Xuyên, “Lúc ăn cơm không cho phép cáu kỉnh, cũng không cho phép nói tục.”
“Hứ.”
Hứa Vong Xuyên qua loa đáp, còn đang canh cánh từ ” tiểu soái ca” Liễu Văn Du gọi Tạ Tri Kiêu, nhưng cân nhắc đến thái độ nín giận của cha vợ, vẫn nói với Liễu Văn Du: “Mẹ ơi, để con đi gọi”