Sau khi kết thúc màn ma sát nhè nhẹ, anh đỡ mặt cô, khàn giọng hỏi thăm: “Đủ chưa?”
“Không đủ.” Diệp Tịch Nhan liếm môi, ôm mái tóc dài ẩm ướt, ngón tay lướt nhẹ vẽ lại đường nét, mắt mũi miệng anh, cuối cùng ngừng lại ở chỗ trán, liên
tục gảy sợi tóc trắng khô cứng đậu bên trên, “Chơi ch*t em đi, Hứa Vong Xuyên.”
Một câu ra lệnh.
Nửa chỗ côn th*t còn lại tiến quân thần tốc, công thành nhổ trại, Diệp Tịch Nhan nhíu mày kêu rên, môi bị người nào đó ăn mất.
Khớp hàm ê ẩm. Khoang miệng tê mỏi.
Thanh âm bụp bụp nhỏ nhưng dày vang không ngớt, còn rõ ràng hơn cả tiếng xào xạc của lá ngô đồng. Côn th*t to dài làm d*m thuỷ bắn tung toé, toàn bộ văng ra, cô giống như đoá hoa gặp mưa xuân, không tự nở, nhất định phải chờ anh chà đạp mới hé mở.
Dòng điện tách tách theo từng nhát nện.
Háng nhảy xình xịch, một cơn lạnh, răng hàm ê buốt, Diệp Tịch Nhan bỗng ôm anh run lẩy bẩy.
Hứa Vong Xuyên giật mình, há miệng, giữ chặt người đang thở gấp và hỏi “Nhanh vậy sao?”
“Ừm.”
“Phun nhiều thế.” Anh lắc lắc, chỗ giao h.ợp xì xì chảy ra rất nhiều nước, rõ ràng còn chưa bắn mà nét mặt đã thoả mãn, trong mắt đầy sự dịu dàng đằm thắm, “Theo anh chỉ là do muốn bị chơi, đúng không?”
Diệp Tịch Nhan lắc đầu, nghĩ ngợi lúc thì thấy cũng không sai thế là gật đầu, “Buổi sáng làm có một lần, không đủ, thấy anh là không khống chế nổi.”
“Yêu anh không?” “Yêu.”
Người đàn ông giật mình, lông mày rung rung, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô. Mặc dù Diệp Tịch Nhan tinh thông trò câu cá và vẽ bánh nướng, nhưng tính nết vốn cao ngạo, từ trước đến nay lúc nói lời trái lương tâm, có pha chút kỹ thuật diễn nhưng rất bủn xỉn, khi không yêu luôn có thể phát hiện sự giả dối, nhưng khi đã động lòng, từng động tác nhỏ đều mang chút khờ khạo, ánh mắt có sự xấu hổ né tránh.
Hứa Vong Xuyên đỏ mặt, bỗng nhiên xích lại gần hơn, “Hôn anh.” Diệp Tịch Nhan nhanh chóng hôn tới.
Anh cười tươi.
Mặt mày toả sáng, nếp cười sâu rõ, mặt chó càng nhìn càng thuận mắt, có thể dùng từ tài giỏi vĩ đại để hình dung.
Có lẽ người tình trong mắt hoá Tây thi chăng?
Diệp Tịch Nhan không rõ nữa.
Chỉ là càng nhìn anh, hạnh phúc cứ tự dưng sinh sôi, từ không thành có.
“Cục cưng xấu xa.” Hứa Vong Xuyên thở dài cắn mũi cô, vừa hận vừa yêu, “Về sau không cho phép nói hai chữ chia tay, nghe chưa?”
“Ừm.”
Mũi cô chua chua, văn vẹo hông.
Hứa Vong Xuyên bị mông thịt kẹp chặt thì căng cứng, không ngừng hôn lên mặt cô, giọng điệu mềm mại ngọt ngấy như dỗ dành trẻ con, “Biết rồi, biết cục cưng ngứa rồi, muốn chồng chơi ác hơn hả?”
“Ừm, ngứa đến điên luôn.” Anh quay đầu qua cười tủm. Khoé miệng giương cao.
Hai người hơi điều chỉnh tư thế, dính lại nhau để động được sâu hơn.
Chân Hứa Vong Xuyên tách ra, thẳng lưng, đứng kiểu trung bình tấn, Diệp Tịch Nhan cũng xoạc hai chân để tha hồ cưỡi người, liên tiếp đảo tròn tạo ra vô số bọt màu vàng nhạt, mùi tanh tứ tán.
Có tiếng đèn pin rọi tới.
Anh ôm cô đi vào bụi cây, vừa đi vừa làm, còn xấu tính trêu chọc, “Không cho kêu thành tiếng, nếu để người khác đến, xem anh chơi em thế nào.”
Diệp Tịch Nhan che miệng lại, vai hồng phấn khẽ run, càng chịu đựng côn th*t trong huy*t càng ra sức thể hiện, anh dùng lực mạnh hơn, cứ như đang cố gắng khiến cô rụng trứng tại chỗ, tiếng rên rỉ cuối cùng tràn ra dưới sự bất lực.
Tiếng bước chân tìm kiếm bên ngoài xa dần.
Hứa Vong Xuyên ngồi xuống mặt cỏ, liếm nước mắt ở khoé mi cho cô, “Khóc cái rắm, lão tử yêu em mới dùng sức, nói, có thích bị dương v*t to của chồng chơi không.”
“Thích.”
“Huy*t d*m bị chơi ngoan chưa?” “Thiếu chút nữa.”
“Có phải chưa bắn thì chưa vừa lòng, đúng không?”
“Ừm… Muốn được bắn đầy, muốn hút hết tinh d*ch thối của anh Vong Xuyên.” “Nói ngọt nhỉ.”
“Muốn mang thai.” Cô nhỏ giọng thủ thỉ bên tai anh: “Muốn hôn dương v*t to của chồng, sinh cho chồng đứa con kháu khỉnh.”
Hứa Vong Xuyên ác độc bóp mạnh quả mông, nói, ” Biết điều từ sớm có phải hay không, cho em đau ch*t, cục cưng xấu, cục cưng yêu của anh… Tịch Nhan, thương em… chồng thương em… A á… Đừng siết… Thả lỏng chút, không tiến sâu hơn được… phù…”
Anh ôm cô run rẩy, tiếng thở ồ ồ. Tiếng rên rỉ của đàn ông vốn rất êm tai.
Cơ thể tuyết trắng và da thịt màu lúa mạch áp sát, dao động cùng tần số, hơi thở tình dục trải ra tứ phía khiến mặt cỏ khô héo cũng mang đầy sắc xuân.
Nỉ non thì thầm. Thân mật khắng khít.
Ngón chân cô cuộn tròn, bắp chân vòng quanh eo người đàn ông không chịu buông xuống.
Xuân sắc nơi đây dung hợp cùng bóng đêm, đằng xa lại là băng tuyết nhân gian. Diệp Tịch Nhan đuổi theo Hứa Vong Xuyên.
Tạ Tri Kiêu sợ cô xảy ra chuyện, cũng chạy tới, Diệp Tịch Nhan mà anh biết luôn rúc vào vai anh, nói huyên thuyên rồi tự cười ngốc, tất cả ngây thơ và tin tưởng chẳng giấu một chút nào.
Anh biết vật đổi sao dời.
Rất nhiều chuyện chẳng thể quay trở lại.
Không tận mắt chứng kiến khó lòng mà tưởng tượng, cô gái từng tâm hữu linh tê với mình, vậy mà giờ đang điên long đảo phượng, cá nước thân mật cùng người khác.
Thiêu đốt. Đau nhói. Lột da.
Chôn sống.
…
Những cách tra tấn tàn bạo cũng chẳng thể miêu tả được tâm trạng của Tạ Tri Kiêu giờ khắc này.
Nhưng anh điềm nhiên như không có việc gì, quay lại nói với cha mẹ Diệp Tịch Nhan rằng, cô không sao, đã đuổi kịp Hứa Vong Xuyên. Liễu Văn Du vui vẻ cảm ơn anh, còn chuẩn bị một hộp sủi cảo đưa anh. Tạ Tri Kiêu không từ chối, nhìn hai người một lúc, ủ rũ nỏi:” Chào cô chú, hẹn gặp lại.”
“A, hẹn gặp lại.”
Liễu Văn Du tiễn anh ra ngoài, quay đầu nói với Diệp Tùng Vân: “Chồng này, ở thêm hai ngày nữa, chúng ta về đại học thành phố đi, những thứ này ăn mãi cũng không quen, tự mình nấu rồi cũng chẳng nuốt nổi.”
Tối qua, vợ chồng hai người không ăn được gì, nay cũng thế, cứ mãi vậy thì cơ thể suy sụp mất.
Chẳng còn là thanh niên, không thể tuỳ tiện giày vò.
Diệp Tùng Vân gật đầu, sau đó lại thở dài, nói gặp lại con gái vốn nên vui vẻ, thế nhưng bị hai cha con Hứa Tứ Hải quấy nhiễu, ông thấy mình già đi chục tuổi.
Liễu Văn Du cười:” Nhan Nhan lớn rồi, anh buông tay để nó tự quyết định đi. Thật ra phụ nữ ấy mà, chỉ cần trong lòng vui vẻ thì có đắng cũng là ngọt.”
Diệp Tùng Vân lại gật đầu, nhìn vợ mình thật lâu.