Cuộc sống sở dĩ là cuộc sống, bởi vì bạn vĩnh viễn không có cách nào điều khiển nó.
…
Tôn Á sinh sản thuận lợi, là một thằng nhóc. Dúm dó đỏ hỏn, đôi mắt nhỏ trợn hay không trợn cũng chẳng khác nhau, như khe hở để lại lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Y tá đỡ đẻ cũng không nhịn nổi bật cười khúc khích. “Đứa bé có con mắt híp thật đặc biệt.”
Đương nhiên câu nói này Diệp Tịch Nhan không dám nói trước mặt Tôn Á, nhưng đay đi đay lại với Triệu Quang Minh.
Đều là mắt một mí, Hứa Vong Xuyên lại rất đẹp, dữ có dữ nhưng nhìn kỹ lại thấy đẹp trai. Mắt Triệu Quang Minh lấm la lấm lét, hấp ha hấp háy, vừa nhìn đã biết bụng chẳng có ý tốt. Giờ hay rồi, gieo vạ cho đứa bé, Diệp Tịch Nhan làm dì giận không có chỗ phát tiết.
“Được rồi, được rồi, đừng mắng, mắt nhỏ đỡ bị cát bay, mắt trợn to làm gì… Y tá, hiện tại tôi vào được chưa?” Triệu Quang Minh lách qua Diệp Tịch Nhan, chặn y tá hỏi.
Có sự đồng ý của đối phương, còn giả vờ giả vịt lau mặt một cái, kéo lại quần áo mới đi vào.
Vừa vào cửa đã gào toáng còn lớn hơn cả giọng Tôn Á, không biết là cô ấy sinh con hay Triệu Quang Minh hắn sinh con.
Diệp Tịch Nhan lườm nguýt, đi qua giúp Tôn Á cầm đồ.
Ra khỏi nhà, đụng phải Tạ Tri Kiêu loạng chà loạng choạng lao tới. Người đàn ông mặt trắng bệch, nhìn Diệp Tịch Nhan với ánh mắt tro tàn, “Nhan Nhan, không thấy Hi Hi.”
“Bao lâu rồi?”
Diệp Tịch Nhan vừa xuống cầu thang vừa hỏi. Trẻ con chơi đùa có thể trốn vào ngóc ngách nào đó rồi ngủ thiếp đi cũng là.
Tạ Tri Kiêu lắc đầu, “Mất tích ở trường học.” Đại học thành phố có nhà trẻ.
Xây dựng khá tốt, có đầy đủ đồ chơi, cầu tụt. Thầy cô được phụ huynh đề cử, tính cách không tệ, làm việc tỉ mỉ, Diệp Tịch Nhan vừa ăn cơm cùng đối phương.
“Cô giáo Tiểu Khiết nói sao?”
Tạ Kiêu sững một chốc lại lảo đảo, gần như ngã ngồi trên mặt đất. Diệp Tịch Nhan đưa tay đỡ, chỉ là tiếp xúc nhỏ theo lễ nghi mà khiến anh bất ngờ rơi lệ, cả người như một ngọn nến leo lắt sắp tàn, cơ thể xinh đẹp trong ngoài trên dưới, tất cả đều đã bị thời gian thiêu đốt thành sáp.
“Nhan Nhan xin lỗi… thật xin lỗi.” Tạ Tri Kiêu thống khổ nói, “Anh đã cố hết sức, thật đó, nhưng anh cũng chỉ là một cây diêm.”
Người đàn ông nói xong, quay người rời đi.
Giống như hơi thở cuối cùng cũng thoát khỏi cơ thể, vừa đi vừa khóc, thân hình càng ngày càng sụt xuống. Bất luận là khoen môi hay bông tai, chớp mắt như phủ thêm lớp gỉ sắt.
Trước kia anh cũng từng nói, chúng ta đều là cây diêm.
Trước khi mở hộp, sống trong bóng tối mờ mịt. Sau khi mở ra, bùng sáng trong khoảnh khắc. Nhưng khi chớp lửa đến tận cùng, tất cả chẳng còn lại gì.
Thanh niên văn nghệ là vậy.
Nói chuyện mang tạo hình, không biết nên gọi là gì.
Nhưng Diệp Tịch Nhan luôn cảm thấy màn này rất quen, giống như đã thấy mệnh đề if này trong sinh mệnh vài lần. Dự cảm không tốt nổi lên, huyết thái dương âm ỷ đau, ngay cả bụng cũng quặn thắt từng cơn.
Bệnh tan chảy của anh cũng như đang lây cho cô.
Đem đồ của Tôn Á giao cho người khác, Diệp Tịch Nhan thông báo tin tức cho Hứa Vong Xuyên, không đợi hồi âm, liền tự mình đi tìm kiếm. Chỗ đài bảo vệ bỏ hoang, hồ phun nước khô cạn, nhà gỗ sụp đổ, hố nước lưu lại do nổ tung… Những chỗ Hi Hi hay chơi nhưng tới tìm không thấy.
Cô trông trẻ Lương Khiết cùng các phụ huynh khác ra ngoài tìm, Tưởng Y Y cũng trong đội ngũ tìm kiếm, gấp đến độ miệng nổi mụn.
Tô Minh im lặng đi đi theo sát cô ta.
Hai người này vốn định thu nhận Hi Hi… Sau vỡ nát tan tành tìm được hi vọng xây dựng lại, không phải đôi tình nhân nào cũng có may mắn nhường ấy.
Đèn pin của Diệp Tịch Nhan hết sạch điện, còn bị ngã một phát, bụng đau lâm râm, chỉ có thể quay về trước.
Hứa Vong Xuyên cuối cùng cũng trở về, còn dẫn theo Lý Nhược Nam tóc ngắn. Biết Diệp Tịch Nhan rất yêu quý Hi Hi, nhìn cô bụng mang dạ chửa người đầy bùn thì không nói một câu, vội lau sạch mặt mũi cho cô và cam đoan rằng sẽ cho người tìm kiếm cả đêm.
Lý Nhược Nam cũng vỗ ngực nói, tuyệt đối không lười biếng.
“Chuyện có gì đâu, chỉ cần chia người ra các khu vực an toàn, bên ngoài có hai trại tị nạn, bọn nhỏ đều đã được chỉ dẫn.”
Diệp Tịch Nhan lắc đầu.
Cô cũng không biết vì sao mình lại kinh hồn bạt vía. Giống như cây đứt rễ.
Cô hoảng hốt nói:” Các người có phát hiện bất thường gì không? Có chỗ nào không đúng… hơi không đúng…”
Tạ Tri Kiêu chắc chắn biết gì đó, nhưng với tính cách của anh, không nói rõ thì có lẽ là không có khả năng cứu vãn.
Anh khóc vì điều gì? Vì Hi Hi sao?
Không, khóc cho cô thì phải.
Bỗng nhiên, Diệp Tịch Nhan run bắn, hơi lạnh từ trong xương toát ra.
Nếu như Tạ Tri Kiêu có thể mang linh hồn cô trùng sinh, có phải anh cũng có thể tự do xuyên qua các thời không. Đây có lẽ là kiếp thứ hai của cô… Nhưng là kiếp thứ mấy của Tạ Tri Kiêu?
Cô không biết Tạ Tri Kiêu có dị năng gì, cũng không biết cụ thể phạm vi sử dụng, nhưng chỉ với giả thiết và một chi tiết không quan trọng nổi lên từ trong tiềm thức.
Tạ Tri Kiêu không có em gái. Anh có quan hệ gì với Hi Hi.
Nếu biết cô trùng sinh, vì sao không đến tìm cô ngay từ đầu? Diệp Tịch Nhan từng kể bản thân, cô học ở trường Nhất Trung, Giang thị… Tạ Tri Kiêu biết rất rõ.
Đến cùng là sai ở đâu? Đến cùng là sai thế nào?