Đừng nói là Trương Hiểu Thi huyết áp vọt lên 280, là người đều bị cay xè mắt bởi phát biểu của Diệp Tịch Nhan.
Đàn ông đều thích bộ dạng kiểu này.
Hứa Vong Xuyên nhướng mày, sờ đầu Diệp Tịch Nhan, quát Trương Hiểu Thi: “Mắng cục cưng nhà tao một câu nữa xem?”
Không có một chữ thô tục, nhưng âm thanh quen thuộc cùng với thân hình đẹp đẽ cao lớn lại làm cho Trương Hiểu Thi rơi lệ trong nháy mắt.
Hai năm, cô vẫn không thể quên được Hứa Vong Xuyên, ngày nghĩ đêm mong, tưởng anh cũng có thể đang nhớ nhung như cô vậy. Có lẽ sau khi chia tay không nên làm khổng tước xoè đuôi tự mình đa tình, nhớ mãi không quên sự đối đãi chỉ dành cho ánh trăng sáng, mà giờ ánh trăng sáng của Hứa Vong Xuyên đã về bên cạnh anh.
Thấy Diệp Tịch Nhan sống sung sướng, đẹp đẽ như yêu tinh, ai nhìn cũng thần hồn điên đảo, Trương Hiểu Thi không nói được phẫn nộ chua xót trong lòng.
Cô ta cứ vung chân là Diệp Tịch Nhan lại nhận một câu chửi. Hứa Vong Xuyên còn cam lòng vì ả hung dữ với cô ta!
Tên đàn ông, vì sao một chút tình cũ cũng không niệm! Hiện thực đến vậy! A a a a a a a a a!
A!
Trương Hiểu Thi, gà đứng một chân, mắt trợn tròn, mặt như sắp rách, Diệp Tịch Nhan không kiềm được, cười phù phù thành tiếng.
Thật sự có hơi thất đức.
Nhưng cô thất đức có phải mới một hai ngày đâu, ngoài Triệu Quang Minh bày vẻ mặt “không còn thuốc chữa”, những người khác đi theo Diệp Tịch Nhan đều vui cười theo, trong đó có Lý Nhược Nam khiêng súng cười khoa trương nhất, cười xong còn gào qua: “Mày, xách giày cho đại bảo bối nhà tao cũng không xứng, hoặc tự ngậm cái miệng lại, hoặc để lão nương giúp mày đóng lại.”
Đám người cười ha ha.
Căn cứ nhà thuyền bò rãnh nước bẩn, đánh chính diện, sợ cái lông gà. Lưu Bưu vẫn như xưa.
Nữ sắc vĩnh viễn chiếm hạng nhất, lúc đứng đàm phàn, ánh mắt vòng qua vòng lại giữa Tưởng Y Y, cũng có nhiều lần thòm thèm dung mạo tuyệt diễm của Diệp Tịch Nhan, cổ họng không nén nổi mà nhấp nhô, nhưng Hứa Vong Xuyên chỉ cần lườm một cái, lại lập tức tỉnh táo thu lại ánh mắt.
Trương Hiểu Thi muốn xé xác Diệp Tịch Nhan.
Diệp Tịch Nhan còn muốn đốt đèn trời cho Lưu Bưu đó.
Hai con cọp cái gầm gừ nhìn nhau, nhưng đại học thành phố và căn cứ nhà thuyền bắt đám người ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, trong đó có Diệp Tùng Vân và Liễu Văn Du khiến đám Hứa Vong Xuyên không có cách nào động đậy. Thời khắc cuộc chiến nổi ra, Triệu Bắc Đẩu và Đỗ Quyên đến thăm cháu trai, thoát một kiếp.
Hứa Vong Xuyên gửi tin tức cho Hứa Tứ Hải, tạm thời không có hồi âm.
Song phương lâm vào thế giằng co, giương mắt phun những lời hung ác, rồi về trận doanh của chính mình.
Diệp Tịch Nhan thuộc trận doanh bờ sông, đồ ăn rất nhanh bị tiêu hao hết. Khu trồng trọt và chăn nuôi đều không ở đây, chẳng qua chiếm được bãi đỗ xe, có tính cơ động hơn.
Nửa tháng sau, đồ ăn bị cắt đứt, Hứa Vong Xuyên quyết định dời trận doanh về bờ sông, chỗ ấy sau cuộc chiến kịch liệt chỉ còn lều vải và chút chướng ngại vật trên đường, thức ăn hàng ngày chỉ có khoai tây, nhưng tốt xấu gì cũng địa bàn của mình, dù sao còn hơn là lang thang bên ngoài.
Lý Nhược Nam và Triệu Quang Minh dẫn đội, đem người bị thương trở về, Hứa Vong Xuyên ở lại thủ.
Diệp Tịch Nhan không chịu trở về, người đàn ông tóc trắng chống một chân xuống đất, ngồi trong ngôi nhà đổ nát thê lương cười với cô, “Tiếp tục ở đây chỉ có khoai tây gặm thôi đó.”
” Trên lý thuyết, sữa bò và khoai tây, đủ cho dinh dưỡng cần thiết của con người rồi.”
“Anh sẽ cứu được cha mẹ.” Hứa Vong Xuyên nói anh đã có thói quen chiến đâu, căn bản không cần ở lại cùng, anh còn nói có Trương Hiểu Thi ở đây, tốt nhất cô nên tạm thời né tránh.
Không đợi nói xong, Diệp Tịch Nhan hờ hững đáp:” Anh định lén lút sau lưng em, góp một chân với cô ta?”
“Trương Hiểu Thi sắp đến bờ vực điên loạn, rất nguy hiểm.” “Lươn lẹo ghê?”
“…”
Hứa Vong Xuyên quay đầu qua, thấp giọng nói:” Tâm can bảo bối của anh ở đây mà.”
Diệp Tịch Nhan cười như hoa nở, dụi vào ngực người đàn ông, đặt mông ngồi lên đùi, duỗi ngón tay chọc vào ngực, “Biết là tốt… người ta có dự cảm chẳng lành, không muốn rời xa anh.”
“Vậy càng nên đi.”
“Đúng đúng đúng, chờ anh ch*t, em mang con đi tìm cha dượng, đến lúc đó người ta mỗi ngày ngủ với vợ anh, đánh con anh.”
Mặt Hứa Vong Xuyên xanh rồi lại vàng, cực kỳ đặc sắc. Diệp Tịch Nhan rất thích xem anh phụng phịu, mặt thối như rắm, đôi mắt híp lại vừa lạnh lùng, vừa hung dữ lại cực kỳ đáng thương.
Cô luôn thích nói lời vượt ranh giới.
Không phải là do vô tâm vô phế thích xát muối vào vết thương người khác, bởi vì có một số sự thật chẳng có cách nào né tránh, dùng cách đùa giỡn để nói ra, là pha trò cũng là nhắc nhở.
Diệp Tịch Nhan đè lên mi tâm Hứa Vong Xuyên, chậm rãi vuốt phẳng, “Không sao, em và con yêu đều không yếu ớt, cả gia đình mình đều hoàn chỉnh.”
Hứa Vong Xuyen cúi đầu dựa vào Diệp Tịch Nhan, không nói gì, chỉ có hơi thở ẩm ướt không ngừng tôn ra.
Anh là chiến thần, chưa hề thua trận trong thời mạt thế. Vậy mà lần duy nhất thảm bại, lại chính là trận này.
…
Khu nghỉ dưỡng, mất liên lạc. Căn cứ bờ sông, mất liên lạc.
Phía tiền phương, núi thây biển máu.
Đầu tiên là hậu cần biến thành xác sống, sao đó là nhân viên truyền tin, theo sát là những thành viên cốt cán tuyệt đối trung thành với Hứa Vong Xuyên cũng biến dị, bọn họ không phải là zombie phổ thông, cũng không phải zombie tinh anh biến dị về sau, bất luận Hứa Vong Xuyên có oanh tạc thế nào, những zombie này đều chữa lành rất nhanh, quay qua công kích người sống.
Từng khuôn mặt quen thuộc.
Trước đây không lâu còn cùng một chỗ nói cười châm chọc, giờ chỉ còn gân xanh nổi đầy tứ chi, máu dịch chất chứa trào ra khỏi mồm lớn.
Diệp Tịch Nhan gọi bọn họ là “zombie vô hạn”
Cô không hiểu, nếu như là do vắc xin, đối thủ còn có nhiều người tiêm vắc xin hơn bên cô, vì sao bọn họ không biến dị? Mang thai, không có cách nào dùng dị năng dò xét, Diệp Tịch Nhan tận lực thu thập tin tình báo, không để ý trại địch có cha mẹ, gọi Hứa Vong Xuyên cùng cô rút lui về căn cứ bờ sông tìm bác sĩ Nguy.