Có nhiều kiểu lấy cớ.
Nhưng nguyên nhân chân thúc nhất, anh biết rất rõ.
Tạ Tri Kiêu yêu Diệp Tịch Nhan mang theo ký ức, cũng không dám gặp chính là Diệp Tịch Nhang mang theo ký ức.
Không phải ai cũng có dũng khí ngoảnh đầu nhìn lại. Do dự.
Đau khổ.
Mê man.
Hối hận.
Phấn chấn.
Mưu cầu.
Anh đã nỗ lực cực lớn để vượt qua tâm ma và tâm chướng, nhưng khi anh vượt qua được chính mình thì mới phát hiện, cô đã bỏ xa anh.
Diệp Tịch Nhan là người phụ nữ anh yêu. Thế nhưng đã không còn yêu anh nữa.
“Kỳ thực em rất tuyệt tình, Nhan Nhan.” Tạ Tri Kiêu thản nhiên nói:” Trong mỗi một nhánh thời gian, chúng ta đều không có kết cục trọn vẹn. Em xưa nay chẳng bao giờ biết ngoảnh đầu, không muốn nhận thua, lần nào cũng phải thịt nát xương tan.”
Anh cười buồn, giọng nói có ý trào phúng nhẹ nhàng, “Có lẽ anh nên cảm ơn Hứa Vong Xuyên, lần này, chí ít em còn tha thứ cho anh.”
Gió đêm hè thổi lên song cửa sổ, do đang ở trong núi nên không ấm áp xen lẫn chút hơi lạnh thấm da thịt. Ánh trăng mờ ảo tản mát bốn phía như cành liễu bềnh bồng trên mặt hồ, loang lổ không có phương hướng.
Diệp Tịch Nhan yên lặng, trái tim cô cũng lặng yên như vậy.
Tạ Tri Kiêu nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan, lòng bàn tay không nóng không lạnh, cực kỳ vừa phải, thế nhưng lại càng làm cảm giác nắm bàn tay to lớn cứng cỏi, ấm áp, thô ráp sống dậy, tươi mới hơn.
Cô vuốt ve chiếc nhẫn trước ngực.
Nhớ tới ánh mắt Hứa Vong Xuyên lúc hôn chiếc nhẫn, nhớ đến mái tóc trắng cứng đâm vào da thịt, nhớ tới khoé miệng cong cong gàn dở, còn hình ảnh luôn đứng nghiêng người ôm tay.
Nhớ lúc anh tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhớ lúc nghiêng đầu trầm tĩnh.
Nhớ lúc anh lén lút ngửi tóc cô, sau đó ánh mắt phẳng lặng, hầu kết nhấp nhô. Chưa từng cố gắng nhập vào mắt.
Nhưng thật ra đã luôn ghi tạc trong lòng.
Tạ Tri Kiêu quấn lọn tóc mềm dài bóng loáng, đứng dậy bò lên giường, ôm cô thật chặt từ phía sau, ngón tay sạch sẽ thon dài đặt trên cái bụng nhô lên vì mang thai, cơ thể khẽ run.
Anh như cánh buồm nghìn năm nơi bến đậu. Cô như con người tha hương đất khách.
Diệp Tịch Nhan nhìn ánh trăng và bóng lá loang lổ trong phòng, đầu ngón tay, tim trong lồng ngực đều lạnh toát.
…
Hạ chí.
Trời trong sáng sủa bỗng nhiên hoa tuyết phất phơ, cho dù rơi xuống là tan nhưng liên tiếp không ngừng hạ phàm, tựa như tất cả sinh mệnh đi đến thế gian, sinh ra để tiến về phía tử vong, vậy mà vẫn bất chấp không chịu ngừng lại.
Thời tiết hỗn loạn ở tận thế không phải điều hiếm thấy, chẳng qua tháng sáu tuyết bay vẫn làm người ta lạnh sống lưng, có người biến mất trong núi, chắc là do zombie bắt mất, mấy bà, mấy thím trong thôn bắt đầu truyền miệng, khuyên bọn trẻ con không được ra ngoài một mình.
Tôn Á không đi làm ruộng.
Ôm một cái mẹt, trong đó có chút kim khâu vải vóc đến tìm Diệp Tịch Nhan.
Cô ôm Nhật Thiên đang ngậm ngón tay đi đến, chỉ thấy Tạ Tri Kiêu một mình dựa cửa, chớp mắt như già đi chục tuổi, tóc xám bạc, đầu vai phủ tuyết, nghe thấy tiếng vang mí mắt cũng chẳng thèm động đậy.
“Tịch Nhan đâu?”
“Đi rồi.”
“Cô ấy bụng lớn, đi đâu một mình?” “Cô ấy luôn có dũng khí hơn tôi.”
Tạ Tri Kiêu hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nhưng đáp án ai cũng hiểu rõ.
Lòng Tôn Á lạnh buốt, vịn vách tường, chậm chạp bước tới, nửa ngày không nói một lời.
Đây không phải là Diệp Tịch Nhan mà cô biết.
Từ lúc virus bùng phát, cô ấy luôn khuyên bảo mọi người, nên cắt thì phải đứt hẳn, nên bỏ thì ném ngay, không được thương xót kẻ khác, không được lưu luyến zombie, đừng làm trò ngớ ngẩn.
Sao giờ khi đến lượt cô ấy, biết rõ núi có hổ vẫn cố tình đâm đầu vào? Chuyến đi này, còn có thể trở về không?
Không, Tôn Á cười ra nước mắt, đây mới là Diệp Tịch Nhan.
Cô ấy biết giẫm trên băng mỏng, đi dây cáp treo là như thế nào, nhưng cô ấy quyết đoán dũng cảm thả người nhảy lên. Cũng bởi vì tính cách này, Hứa Vong Xuyên mới một mực vấp ngã dưới váy cô ấy.
…
Diệp Tịch Nhan tìm chiếc ô tô đi đến thôn lúc trước, mang theo Bì Bì lần theo đường cũ.
Suốt quãng đường dài, đất đai không thể dùng từ khô cằn để hình dung. Tẩ cả mọi nơi đều phủ màu đen hôi thối của thịt vụn.
Kiến trúc sụp đổ là chuyện dĩ nhiên.
Không có con mồi, zombie vô hạn tự tàn sát lẫn nhau. Âm thanh của bọn chúng có tần số đặc biệt, ở xa vọng đến cũng có thể là người thần run bắn.
Bì Bì xuyên qua các phế tích, tha chút đồ ăn ít ỏi, còn dẫn đường cho Diệp Tịch Nhan đến nơi có nguồn nước được coi là sạch sẽ, đêm thì ghé vào bụng cô, lẳng lặng nghe tiếng tim thai mạnh mẽ có lực.
Nó dường như hiểu tất cả.
Con mắt luôn ưu buồn nhìn về phương xa.
Có đôi khi còn cố tình đi sai hướng, muốn dẫn Diệp Tịch Nhan tới nơi khác. Một người một chó vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng trở lại căn cứ bờ sông. Nơi này gần như chẳng còn sót lại chút gì.
Sự ăn mòn của thiên nhiên còn đáng sợ hơn sức phá hoại của zombie. Cô mặc chiếc áo khoác cáu bẩn chai cứng, dịch chuyển cơ thể cồng kềnh qua những khe hở chướng ngại vật để vào căn cứ, tìm theo vết bánh xe ngày đó, dẫn Bì Bì một đường trắc trở quay về.
Tuyết bẩn hoà với bùn đục.
Mỗi một bước đi đều lún sâu vào bùn lầy. Trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối.
Diệp Tịch Nhan đi đến địa điểm rời đi ngày đó, tìm được nguồn gốc mùi hôi.
Vuốt ve tuyết xám, gỡ đám dây gai tường vi, Hứa Vong Xuyên luôn ở đây, hai gò má sâu hoắm, hốc mắt lõm hẳn vào, làn da mục nát đã kết vảy, giòi bọ ở dưới da đang kèn lẹt gặm nhấm. Bởi vì quá gầy gò, hàng mi trắng tuyết như dài hơn, cạnh mũi là vết thủng, có thể nhìn thấy xương cốt màu đen phía trong.
Môi anh màu tím sậm. Tai bị cụt, rách tung toé.
Anh đứng ở đó, tự dựng mình thành một ngôi mộ.