Diệp Tịch Nhan lui lại, có ý định đóng cửa, nhưng Triệu Quang Minh bỗng nhiên duỗi chân, kẹp giữa khe cửa.
Cậu ta có chút ký ức. Nhưng không nhiều.
Triệu Quang Minh hơi chần chờ, lầu bầu vài từ ngữ kỳ dị khó hiểu, sau đó nhanh chóng bò qua gặm bắp chân Diệp Tịch Nhan.
“A a a, Triệu Quang Minh, cậu muốn ch*t à… Cón chó cứu mạng!”
Diệp Tịch Nhan gào khản họng, ngay lập tức có tiếng thét hung hãn từ gian ngoài vọng tới, Hứa Vong Xuyên chạy ào vào, đè ba người đánh cho tê dại. Triệu Quang Minh có ý định ngoạm là thảm nhất, tứ chi bị kéo đứt, chỉ còn cơ thể và đầu, như con rùa đen cứng đờ nằm giật giật trên mặt đất, mà Triệu Bắc Đẩu và Đỗ Quyên trực tiếp lao tới xẻ thêm hai mảnh, miệng ùng ục thì thầm, giống như có lời muốn nói, đáng tiếc Diệp Tịch Nhan nghe mãi chẳng hiểu.
Hứa Vong Xuyên nhe răng ngồi xổm trước người cô. Đôi mắt xám trắng nhìn chòng chọc.
Ba bộ tàn thi không dám đối diện, nhao nhao dời mắt.
Diệp Tịch Nahn níu cổ áo kéo anh ra ngoài, đóng chặt cửa, đỡ eo chậm rãi ngồi xuống, ” Hỏng rồi, quần áo đâu?”
Tai Hứa Vong Xuyên giật giật, dời tầm mắt.
Quần áo đương nhiên thành thiên nữ tán hoa, bay khắp nơi bên ngoài.
Nghe được sự thay đổi trong âm điệu của Diệp Tịch Nhan, Bì Bì không mắc lỗi cùng bày ra tư thế ngay ngắn và nét mặt vô số tội, một zombie một chó quả thực như anh em ruột thất lạc nhiều năm.
Diệp Tịch Nhan cười phá, tro bụi cũng tung bay theo động tác của cô.
Cô xoa đầu Bì Bì, đưa chân đá Hứa Vong Xuyên, người đàn ông thuận thế ghé vào đùi, ngoan ngoãn nằm ngửa, không bao lâu, được voi đòi tiên, vòng tay ôm bụng cô.
Diệp Tịch Nhan phủi mảnh vụn trong tóc anh, hỏi:”Có nghe thấy không? Đó là bé con của chúng ta.”
Hứa Vong Xuyên dường như hơi hiểu.
Nhưng zombie biểu cảm khá đần độn, cho nên Diệp Tịch Nhan cũng không dám chắc.
Ban ngày, Diệp Tịch Nhan dẫn một chó một xác ch*t ra ngoài đào khoai tây ở ruộng của căn cứ ngày trước, bởi vì không được bón phân và chăm nom nên khoai tây bé đến thương cảm, ngẫu nhiên đào được củ lớn thì hình thù quái dị, như khối u do trái đất tạo thành, tràn đầy tế bào tội ác, nhìn nhiều cũng muốn gặp ác mộng.
Cô không dám ăn, lại không nỡ vứt bỏ, cầm về đút cho Bì Bì, chó cũng chả ăn, còn ngậm khoai tây khối u ngâm vào bãi phân.
Hứa Vong Xuyên lại khá hứng thú.
Chẳng qua nếm thử một miếng đã phun luôn. Thật sự kén chọn hơn ai hết.
Diệp Tịch Nhan sai Hứa Vong Xuyên đến bờ sông đào một cái ao lọc nước, nước sông lọc hết đất đá miễn cưỡng có thể sử dụng, nước uống chỉ đành phó mặc ông trời, ngóng lão thiên gia cho mưa thôi.
Một trận mưa lớn.
Một cơn sạt lở.
Đống xác ch*t gần ruộng khoai tây hoàn toàn phơi bày, đều là trẻ con mấy tuổi, những cái xác nhỏ xếp chung một chỗ, có đứa đeo còng tay, xem ra là bị ô tô chuyển đến bất ngờ gặp zombie tập kích.
Diệp Tịch Nhan đứng yên rất lâu.
Nhớ tới Hi Hi.
Trực giác của phụ nữ luôn chuẩn đến kinh người, mặc dù cô không tìm được thi thể Hi Hi trong số xác ch*t. Bì Bì ở bên cạnh đống xác ch*t đào quên trời đất, phát hiện vô số khoai tây khối u.
Một ruộng lại một ruộng, gần như không tìm thấy điểm cuối.
Diệp Tịch Nhan gọi Hứa Vong Xuyên tới cõng khoai tây về, đun sôi nghiền nát, sau đó vặn bung miệng người đàn ông, đút từng muỗng vào.
Để anh cảm nhận chút “tình yêu thương” của vợ.
Đêm đó, Hứa Vong Xuyên rách rưới mọc ra những thớ thịt non, không thúi hoắc, ngay cả đám lông tóc cũng mềm đi không ít.
Trước đây, Diệp Tịch Nhan cho rằng, anh nhất định phải thông qua việc ăn người mới có thể khôi phục, bây giờ xem ra cũng không hẳn vậy.
Năng lực chữa trị của zombie chẳng phải là vô hạn.
Sau khi tiêu hao hết năng lượng của bản thân, đồng thời cũng không tìm được nhân loại tươi sống ngon miệng, tốc độ khôi phục của bọn nó sẽ chậm dần, cho đến khi tìm được năng lượng bổ sung từ bên ngoài. Đây cũng là lý do tại sao trên đường trở về, Diệp Tịch Nhan hay chứng kiến cảnh zombie vô hạn tàn sát lẫn nhau.
Diệp Tịch Nhan giờ đã hiểu rõ ràng thủ đoạn khống chế virus của đại học thành phố.
“Chẳng trách, cha mẹ nói đồ ăn ở chỗ mình không nuốt nổi… Bọn họ chắc hẳn phải ăn những loại thực vật biến dị do máu thịt nuôi dưỡng này đi.”
Vì để chứng minh thêm lần nữa.
Diệp Tịch Nhan đút khoai tây cho cả Triệu Quang Minh và cha mẹ của cậu.
Ba người bọn họ đều khôi phục với tốc độ mắt thường thấy rõ, lớp thịt mới ngọ nguậy như xúc tu, mềm nhũn, non mịn, số lượng nhiều, vừa buồn nôn vừa đáng yêu.
Theo việc thay đổi khẩu phần ăn, bao gồm cả Hứa Vong Xuyên, cơ thể tất cả mọi người đều trở nên dẻo dai linh hoạt, tư duy cũng nhanh nhạy hơn.
Hứa Vong Xuyên từng là con zombie phải dựa vào chỉ thị của cô mà làm việc, hiện tại hô một tiếng “Con chó, đi, làm việc”, anh lập tức có thể hiểu ra ngoài chẻ củi gánh nước, lưu loát hoàn thành hết mọi chuyện.
Nhưng việc1 khiến Diệp Tịch Nhan sợ hãi cũng đang lòi ra.
Hứa Vong Xuyên ăn uống no đủ sẽ luôn nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, có đôi khi là ngắm mông, đa số là nhìn cái bụng càng ngày càng tròn và mạch máu ấm áp nảy thình thịch ở cổ, cô cảm giác trong mắt người đàn ông cô biến thành một cái bát cơm chiên trứng nóng hôi hổi.
Có thể tin tưởng lý trí của zombie sao? Thời điểm mở to mắt thì có thể.
Nhưng lúc chìm vào giấc ngủ, cô không nói trước được.
Diệp Tịch Nhan không đồng ý cho Hứa Vong Xuyên xuống tầng hầm cùng mình, lần nào con chó cũng dựa sát vào cửa rên rỉ như bị vứt bỏ, kêu rên, đào bới, như bị ai dẫm phải đuôi, phát hiện làm thế nào cũng vô dụng, thú tính đại phát quay ra bắt nạt Bì Bì.
Dáng vẻ bảo thủ “Tao đã không thể ngủ với cô ấy thì Bì Bì mày cũng không thể.”