Diệp Tịch Nhan mặc áo khoác màu xám, bộ dạng lâu chưa tắm, mặt đen sì không nhìn ra diện mạo vốn có, tóc cũng đã cắt, không để ý còn tưởng rằng lão già họm hẹm như que củi nào đó.
Giang Diễn im lặng một lát, lấy một tờ giấy cuốn thành điếu thuốc, đốt lên, rít mạnh một hơi, hỏi cô sau đó phải làm gì tiếp.
Diệp Tịch Nhan dẩu môi, ” Chôn tôi và Bì Bì chung một chỗ.”
Bì Bì giùng giằng ngồi dậy, gầm gào cực kỳ phẫn nộ. Giang Diễn vui mừng, phun vòng khói thuốc, nói cười: “Mặc dù không hiểu lời chó, nhưng vẫn mường tựa được nó đang chửi rất bậy.”
Diệp Tịch Nhan xoa đầu chó: ” Bì Bì nhà tôi, sống đủ lâu rồi, không còn dục vọng thế tục nữa rồi.”
Bì Bì cắn xé trong không khí, cúi gằm mặt chó tỏ vẻ bi quan chán chường, run lẩy bẩy chạy tới chạy lui, gặp gì cũng muốn cắn.
Bảo vệ định ngăn cản, nhưng Giang Diễn không có lệnh, mà người phụ nữ ngồi đối diện hắn lại tỏa ra khí thế ” trầm tĩnh như ma vương”, thế là chó Bi Bì trắng trợn mài răng khắp phòng khách xa hoa, điên cuồng làm phản mà không ai dám cản.
Giang Diễn giữ Diệp Tịch Nhan lại ăn cơm.
Diệp Tịch Nhan lại không muốn ngồi ăn cùng với người nhà hắn.
Toàn bộ Giang gia, ngoại trừ Giang Diễn cười đùa tí tửng không có chính kiến, còn những người khác đều như tảng đá thành tinh, vừa lạnh vừa cứng, ăn xong bữa cơm chắc đau dạ dày mất.
” Chuyện ăn cơm thì thôi đi.” Diệp Tịch Nhan xua tay.
Giang Diễn nói hướng đông bắc có trường học con lai, bên trong toàn bộ là hậu duệ của nhân loại và zombie vô hạn, rất nhiều đứa sở hữu dị năng. Buổi thực tập trước đó của trường, bốn năm thằng quỷ nhỏ coi trời bằng vung nổ tung khu nhà kho căn cứ C, còn giết không ít người.
“Thế nào, định dụ dỗ tôi qua đó giúp anh dò xét tình hình quân địch?” “Dù sao cô cũng rảnh rỗi.”
“Cũng được.” Diệp Tịch Nhan đứng lên, “Anh sợ bọn họ trò giỏi hơn thầy, giẫm rồi di nát đám lão già các anh dưới chân sao?”
“Cô không sợ sao?”
Diệp Tịch Nhan cười phá, “Tôi sợ cái rắm, tôi không phải là con châu chấu trên cùng sợi dây thừng với bọn anh, so với nhóm quỷ con, Giang Diễn, các người có phải nên chú ý đến phương diện khác không?”
“Có ý gì?”
Giang Diễn búng tàn thuốc, nhíu mày.
Diệp Tịch Nhan lười nói, mỗi người đều tự có nhân quả, làm người thì nên dám làm dám chịu.
Diệp Tịch Nhan đứng lên đi thẳng ra ngoài, chiếc xe thể thao cổ lỗ sĩ của cô đã được sửa xong, những chỗ bị tróc sơn cũng được sơn lại đầy đủ, bên trong dọn dẹp vô cùng sạch sẽ còn tản ra mùi hương hoa nhè nhẹ.
Diệp Tịch Nhan ngồi lên xe, chống khuỷu tay vào cửa sổ xe hỏi ai sửa vậy.
Một cô gái đầu đinh mặc quần áo dính đầy dầu nhớt đứng ra, nhìn thấy cô, bờ môi run rẩy, hai mắt ươn ướt. Tay trái cô có xăm hình cánh cửa cầu vồng, xuyên qua hoa văn phức tạp có thể nhìn thấy chính giữa là hình hoa khiên ngưu nở rộ.
Cô gái nhếch môi, nắm tay đè lên ngực, cúi đầu chào cô. Diệp Tịch Nhan nhíu mày, “Các người muốn hành động?” “Đúng vậy, thần linh, người có thể đi cùng chúng tôi không?”
“Đây là cuộc chiến của các người.” Diệp Tịch Nhan quay đầu về phía trước, “Chiến tranh của tôi kết thúc rồi.”
“Vậy người chúc phúc cho chúng tôi đi, thần linh.” “Chúc phúc cho các người, những bông hoa nhỏ.”
Bì Bì ngậm một cái đùi gà nhẫy mỡ nhảy vào xe, Diệp Tịch Nhan khua tay ra hiệu cho cô gái đầu đinh, lập tức xoay khóa, khởi động ô tô, brừ brừ phóng về phía trước.
Năm đó, Lý Nhược Nam dẫn không ít phụ nữ mang thai chạy trốn, lấy ám hiệu là hoa khiên ngưu, tổ chức một lực lượng vũ trang hoạt động trong bóng tối, có nam có nữ, phần lớn là những huyết nô trốn chạy khỏi căn cứ chăn nuôi, bọn họ tập tụ lại chỉ vì đập vỡ trật tự bóc lột mà “người bất tử” lập ra.
Không biết Lý Nhược Nam thêm mắm dặm muối ra sao, sự tồn tại của cô, cả tổ chức không ai là không biết.
Bọn họ bảo cô là thần linh. Tự nguyện phục vụ cho cô.
Xem ra chỉ cần bạn sống đủ lâu, thật sự có thể biến thành truyền thuyết.
Diệp Tịch Nhan gặp rất nhiều cô gái ch*t lúc tuổi xuân tươi đẹp nhất, cô không biết nỗ lực của bọn họ có đáng giá hay không, nhưng mỗi khi gặp một bông hoa nhỏ cô lại nhớ đến Lý Nhược Nam anh dũng thiện chiến. Chẳng ai đặc biệt nuôi trồng hoa khiên ngưu, tại nơi có chủ còn thường xuyên bị người khác trừ bỏ nhưng chúng chưa bao giờ tuyệt chủng.
Chúc phúc cho bọn họ mới là thần linh của họ.
Nguyện lý tưởng của họ mãi mãi không biến chất, vĩnh viễn giữ bầu nhiệt huyết nóng bỏng.
Diệp Tịch Nhan điều khiển ô tô chạy về hướng Đông Bắc, ven đường cực kỳ yên tĩnh. Cô chui vào hang động bắt hai người tới hỏi thăm, biết không xa nơi này quả thực có một ngôi trường.
Nuôi dạy nhóm con lai. Người ta gọi chúng nó là thế.
Không cần phân biệt màu da, con người vẫn có hàng vạn phương pháp kỳ thị đồng loại khác biệt. Đây cũng là biện pháp tốt mài mòn lương tri, chia rẽ con người thành các chủng tộc khác nhau, có thể yên tâm thoải mái giết ch*t, thậm chí vừa giết vừa hưởng thụ.
Diệp Tịch Nhan chưa từng nhìn thấy xác con lai, dưới lòng hiếu kỳ điều khiển xe đi vào rừng cây, cho đến khi xe không nhích được nữa, mới mang Bì Bì đi bộ tới.
Nói đây là ngục giam thì giống hơn là trường học.
Bên ngoài có lưới điện giăng cao, bên trong đều là phòng kín, bốn bức tường không lọt một cơn gió.
Đầu tiên Diệp Tịch Nhan nổ tung một thằng oắt xấu xa đang trốn học, sau đó đóng vai bác sĩ nghèo túng lang bạt, biểu diễn chút kỹ năng làm máu ngừng chảy, thuận lợi trà trộn vào.
Bác sĩ huấn luyện bài bản là tài nguyên khan hiếm, Diệp Tịch Nhan lại biểu diễn màn ăn uống như lang như hổ xong thì nói mình bị lạc khỏi đồng đội, một mình tìm đường sống giữa núi rừng hoang vu, nhiều lần suýt chút nữa bị zombie ăn thịt, thực sự đáng thương không chịu nổi và nhanh chóng chiếm được sự dồng cảm của một thầy giáo đầu trọc.