Hôm sau.
Hứa Vong Xuyên vò quả đầu chổng ngược chầm chậm đi ra khỏi cửa lớn ký túc xá nam, cúi gằm đánh mắt qua chỗ cửa nhỏ ở lưới điện xem xét, vừa nhìn tim hẫng một nhịp, suýt nữa thì ngạt thở ch*t.
Diệp Tịch Nhan mặc một chiếc váy ngắn màu đen bó sát mông, đứng ở chỗ cửa nhỏ đối diện, tóc đen cuộn thành lọn rũ trên đầu vai, khuôn mặt diễm lệ quyến rũ xót xa vô tội, giống như đoá tường vi trắng hé nở lúc sáng sớm.
Đám nam sinh lúc nhúc như ruồi đen trước cửa nhỏ, mở miệng ngậm miệng thân mật gọi “chị Tịch Tịch”, âm thanh như mèo phát dục.
Cô ôm tay đứng đó, thỉnh thoảng đáp lời.
Môi đào mềm mại mọng nước khẽ đóng mở, ngẫu nhiên cười thành tiếng, bộ ngực tròn đầy rung rinh, vòng eo nhỏ ngắn cỡ một vòng tay như nhánh hoa yếu ớt, cong thành độ cong khiến người ta phải kêu than. Ngực tấn công mông phòng thủ, như muốn liều mạng đánh trận, rõ ràng không cố ý vặn vẹo mà gợi cảm muốn mạng người.
May mà lưới điện có thể giật người co quắp, nếu không đám ruồi sớm đã nhào tới.
Hứa Vong Xuyên bước nhanh qua, đám nam sinh vẫn chưa thoả mãn tản đi, còn đánh mắt chớp mi ra hiệu với Diệp Tịch Nhan.
“Cô không có quần áo sao?” Hứa Vong Xuyên đứng sừng sững, hai tay bất ngờ đè lên lưới diện, da xì xì bốc khói, ánh mắt như muốn lột hết đám quần áo trên người Diệp Tịch Nhan và mặc lại bộ khác.
“Người ta có mặc mà.”
Diệp Tịch Nhan hào phóng quay người biểu diễn, nụ cười xinh đpẹ, không chút e dè, nhưng đối diện với ánh mắt táo bạo của Hứa Vong Xuyên trở nên ngượng ngùng, “Không đẹp sao, sẽ khiến anh mất thể diện sao?”
Mặt cậu thiếu niên cứng đờ, quai hàm giật giật.
Diệp Tịch Nhan dè dặt đến gần, dùng âm thanh mềm nhũn chỉ hai người nghe được, hỏi anh: “Sáu giờ tôi đã đến đây, sợ anh không nhìn thấy tôi lại tức giận… Tôi làm sai gì sao? Sao anh còn hung dữ hơn cả hôm qua vậy?”
Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên quát: “Cút!” Nam sinh thấy không tốt, cấp tốc xéo đi.
Diệp Tịch Nhan sợ hãi run bắn, tay trái móc tay phải, hốc mắt đỏ bừng, rõ ràng nước mắt vòng quanh nhưng cố gắng nhẫn nhịn như muốn kéo nó lại, không chịu khóc trước mặt anh.
“Xin lỗi, rất xin lỗi… Anh không nên tức giận, tôi đi ngay.”
Cô rụt vai quay người, không còn là bông hoa tươi đẹp như ban nãy, nghiêng đầu chớp mắt, chợt run rẩy, cằm liền tụ lại một giọt nước mắt đáng thương bất lực.
Trái tim Hứa Vong Xuyên như bị dao cùn cứa qua, nắm tay thành quyền, trầm giọng mắng một tiếng” Đệch”, sau đó chạy như điên ra ngoài.
Mắt thấy người chạy biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Tịch Nhan lau khoé mắt cay xè, không khỏi thở dài, ” Rốt cuộc cũng đã lớn tuổi, không thể như trước động chút là khóc, mẹ, mắt cay quá, mặt cũng rát… Mệt ch*t rồi.”
Cô cởi đôi giày cao dót, bò như con rùa về phía cổng, sắp tới nơi mới không tình nguyện đi lại.
Chẳng còn cách nào, cho dù dáng người tốt cũng cần dệt hoa trên gấm.
Trăm năm không chạm vào giày cao gót nên vẫn phải tập luyện.
Cổng ký túc xá nữ như sân khấu biểu diễn, sau màn Diệp Tịch Nhan mặt mũi vô cảm, như con rô bốt, trước màn cô điềm đạm đáng yêu, lay động theo gió, như mảnh thuỷ tinh vỡ vụn, ai nhìn cũng phải lo lắng.
Hứa Vong Xuyên thở hổn hà hổn hển, nhìn cô không chớp mắt.
Diệp Tịch Nhan tỏ vẻ lo lắng nhìn trộm, sau đó co vai đứng qua một bên. Anh đi đến cầm tay cô, nắm thật chặt, “Tôi bảo bọn họ cút, không phải quát em.”
Diệp Tịch Nhan cúi đầu, còn bối rối móc tay, bả vui khẽ run, như con thỏ nhỏ đang run lẩy bẩy.
Vừa nghĩ tới việc về sau không còn thấy cô cười nữa, cũng không được nghe câu chuyện xưa kỳ quái từ miệng cô, Hứa Vong Xuyên thô bạo kéo mạnh ôm cô vào ngực, chưa từng nói câu ngọt ngào nhưng cố vắt óc sắp xếp lại từ ngữ, cánh tay như gông cùm siết chặt bả vai mềm mại mảnh khảnh của cô gái, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, đã làm em sợ… Hôm nay em mặc rất đẹp, chỉ là không nên cho ai ngắm ngoài trừ tôi.”
Mẹ nó, chó ch*t không bỏ được thói đớp cứt.
Quả nhiên bản tính ăn dấm của Hứa Vong Xuyên vẫn chẳng đổi. Diệp Tịch Nhan xoay người, chớp mắt vài cái, “Đẹp thật hả?” “Ừm.”
“Vậy em còn mấy cái vày ngắn hơn nữa…”
“Về sau đổi lại tôi đứng ở cửa nhỏ chờ em, dám mặc nó tôi tét nát mông em.”
Diệp Tịch Nhan nín khóc cười xoà, ôm cổ anh “meo meo” nũng nịu. Đây là thói quen trước kia, nhìn thấy con chó bày cái mặt thối đều muốn thơm một cái, trêu chọc anh, cũng không phải hôn môi, chỉ chạm mặt mà Hứa Vong Xuyên như bị điện giật, toàn thân cứng ngắc, mắt không xoay chuyển.
Diệp Tịch Nhan không nhịn được, bóp nhẹ cái mông con chó. Mẩy gớm.
Cậu thiếu niên nghĩ điều gì, giật mình, nhíu mày nhìn cô, “Cảnh cáo em, không được phép bóp mông tôi!”
“Hôn mặt thì sao?”
“…Tuỳ ý.” Hứa Vong Xuyên xoa đầu, theo thói quen đi lên trước, bỗng ý thức mình đã có vợ, mà vợ lại siêu cấp xinh đẹp, là đại yêu tinh tuyệt mỹ mà đám đàn ông chỉ muốn tranh giành bắt gọn, lại rầu rĩ quay về dắt tay cô, tức giận nói:” Không có việc gì mặc đẹp thế để làm chi?”
Diệp Tịch Nhan chạy chậm đuổi theo.
Tiến vào phòng học, đi khập khiễng nói nhỏ bên tai anh: “Đương nhiên là vì muốn ngon mắt khiến đại dương v*t của chồng chơi bật khóc.”
Tay Hứa Vong Xuyên bỗng nắm chặt, chặt đến đau nhức.
Hẳn là đã về ký túc xá học tập kinh nghiệm của mấy người, biết chuyện điên loan đảo phượng rung chuyển trời đất giữa nam nữ là gì, vèo cái mặt đỏ bừng, mông đít kẹp chặt, hầu kết ngưng trệ hồi lâu lại ừng ực, nhấp nhô một cách khó nhọc.
Diệp Tịch Nhan cười khằng khặc trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn điềm nhiên như không.