Mặc dù là việc kiếp trước nhưng cũng không thể tuỳ tiện lấy cớ này bỏ qua. Anh không có cách nào tha thứ cho chính mình khi để cô sống gian nan như vậy.
Càng nghĩ càng tức giận.
Hận không thể trở về kiếp trước bóp ch*t chính mình.
Diệp Tịch Nhan sửng sốt, chau mày, quay đầu đi, “Có phải cảm thấy em bẩn không?”
“Cục cưng…” Hứa Vong Xuyên cúi đầu xuống, xấu hổ không chịu nổi, “Em cứ nói thế thì anh chẳng còn cách nào ngoài việc tự sát.”
Con người trong tình huống không được chọn sao có thể thanh cao? Sao có thể giữ mình sạch sẽ được?
Tự sát, chưa chắc đã là việc anh dũng.
Nhún người nhảy cao đến linh dương cũng biết phải làm vậy.
Ở ranh giới sinh tử sao có thể phán xét đúng sai? Chẳng hạn như thằng nhóc gặp hôm nay, ông nội còn bỏ lại để hi sinh thay mình, tuổi còn nhỏ lại khiến người ta chán ghét, nhưng nó sống sót, hơn nhiều người trưởng thành ch*t cũng chẳng biết tại sao.
Diệp Tịch Nhan búng vào trán anh. Hẳn ba lần.
“Anh biết em sống hai đời ngộ ra đạo lý gì không?” “Cái gì?”
Diệp Tịch Nhan nhớ câu Lý Nhược Nam đã an ủi lúc Tôn Á đang sợ hãi, cười nói, “Đừng nhìn xuống dưới, nhìn về phía trước.”
Xung quanh cô gái tràn ra ánh sáng màu trắng yếu ớt. Có chút ấm áp.
Tắm rửa xong, thể xác tinh thần thoải mái hắn. Dường như vừa được chữa trị.
Hứa Vong Xuyên ngửa đầu ôm cô trên ghế xoay vòng vòng, cho đến khi váng mắt hoa đầu mới dừng lại. Chàng trai ôm chặt, giọng nói khàn khàn, “Em nhất
định phải sống tốt, Diệp Tịch Nhan.” Vừa dứt lời.
Con cún yếu ớt trong lòng cô gái bỗng cong người tỉnh lại, lúc đầu không nâng nổi đầu dậy, run rẩy nhấc lên, con mắt mờ mịt phủ đầy sương nhìn hai người.
Một lát sau đã bắt đầu kêu liên hồi.
Diệp Tịch Nhan duỗi ngón tay cho cún con ngậm lấy, vừa cắn vừa liếm. Cô cười ngạc nhiên nhìn về phía bạn trai.
Hứa Vong Xuyen sờ hai cái phát hiện vết cắn trên lỗ tai đã biến mất, mặc dù kỳ quái nhưng cũng chẳng lạ lắm, dù sao anh cũng có sức đề kháng như vậy.
Có lẽ do gặp được đồng loại.
Cún lớn Hứa nhìn cún con với ánh mắt hữu hảo hơn rất nhiều.
…
Diệp Tịch Nhan ăn bát mì tôm.
Sau nửa đêm sẽ đổi cho Hứa Vong Xuyên đi ngủ, cô sẽ giám sát canh chừng.
Điện nước khu biệt thự này chưa bị cắt, kể cả có ngừng cũng không phải vấn đề gì lớn, cô sớm đã mua rất nhiều thùng chứa nước, còn lắp đặt cả thiết bị lọc nước, phát điện, máy phát điện chạy bằng cả dầu diesel và năng lượng mặt trời.
Nhưng như thế mọi người cũng chẳng thể an tâm sinh sống vì còn đang nơm nớp lo sợ liên hệ với người nhà.
Triệu Quang Minh không liên lạc được với cha mẹ, Tôn Á thì đã gọi được, mọi người bảo đang trốn trong miếu, còn tìm biện pháp thanh lý zombie ra khỏi thôn, còn nói đường cao tốc đã bị chặn, xe không thể quay đầu.
Rất nhiều dân thành thị chạy trốn rồi phi xuống vách núi. Đường sông cũng bị chặn.
Còn có người đi bộ lên núi muốn vào thôn cướp miếng ăn kết quả bị Zombie ăn thịt.
Dù sao mọi chuyện cũng rất kỳ dị.
Ngày thứ ba, cuối cùng Triệu Quang Minh cũng gọi điện được cho cha mình, rất không may, mẹ đã bị cắn, nhưng trong điện thoại cha mạnh mẽ nói: “Yên tâm, con trai, cha nhất định sẽ cứu được mẹ con!”
Triệu Quang Minh trốn vào nhà vệ sinh khóc. Khóc một ngày một đêm.
Không cho ai vào.
Tôn Á ngồi ở cửa ra vào khuyên cậu, về sau khuyên nhủ mà không thấy tiếng đáp lời, cuống đến độ gọi Hứa Vong Xuyên đến đạp cửa, sợ cậu tìm ch*t bên trong.
Hứa Vong Xuyên nào dám phá nhà của cha mẹ vợ.
Đứng ở cửa trầm giọng nói, “Đếm đến ba, cậu còn không ra, tôi đạp phát là cửa và cậu đều bay dính vào tường đó.”
” 1 —— “
” 2 ——”
Kẹt kẹt —— Cửa mở.
Triệu Quang Minh mang cái đầu như ổ gà đi ra, mắt khóc sưng húp, quần áo toàn là nước mắt nước mũi và nước bọt. Tôn Á lùi lại một bước, Diệp Tịch Nhan ném cho cậu bộ quần áo, “Tắm rửa sạch sẽ xong hãng ra.”
Triệu Quang Minh oa một tiếng bổ nhào vào ngực Hứa Vong Xuyên. ” Đại ca —— ô ô ô ô ô —— “
Hứa Vong Xuyên cũng thần kỳ, mặc kệ cho cậu ta ôm khóc, dáng vẻ còn rất kiên nhẫn.
Diệp Tịch Nhan và Tôn Á đều sửng sốt.
Đây nào phải đại ca và tiểu đệ, mà là người cha giáo bá và con trai học bá, hình ảnh hơi xúc động, vẫn nên để bọn họ có không gian riêng.
Triệu Quang Minh vẫn ôm Hứa Vong Xuyên khóc lóc.
Diệp Tịch Nhan nghe mà đau cả đầu, dứt khoát ra ngoài hái cà chua. Hai ngày nay, tiếng động bên ngoài đã nhỏ đi rất nhiều, kẻ đáng ch*t đều đã ch*t, khu biệt thự hình như vẫn còn không ít người may mắn sống sót, mọi nhà đều gia cố tường vây, cho dù nhìn thấy đối phương cũng giả bộ ăn ý như không thấy gì.
Nhà cô là căn biệt thự độc lập, đằng sau là sân đánh Gofl và một dòng sông nhỏ. Mặc dù bên dưới vẫn có Zombie lảng vảng, nhưng không nhiều, bốn người sẽ dùng thương tự chế đâm ch*t, sau đó nhanh chóng kéo về phía con sông gần đó rồi ném vào.
Thi thể bốc mùi, thứ nhất sẽ thu hút ruồi nhặng, thứ hai là chồng chất nhiều sẽ nói cho người khác biết biệt thự này có người ở.
Không tốt lắm.
Diệp Tịch Nhan hái cà chua xong lại cầm hai trái ớt và dưa leo. Cà chua xào trứng.
Dưa leo trộn.
Mấy ngày nay, cô có thể ăn thịt, nhưng ngược lại ba người khác thì không, nhìn thấy miếng thịt đã buồn nôn, trâu bò như Hứa Vong Xuyên mà ăn mì tôm cũng muốn vứt gói gia vị thịt ra ngoài.
“Bì Bì, tới đây!”
Diệp Tịch Nhan cầm rổ, đứng tại cổng ngoắc tay.
Nó là loại chó sói, lúc cứu còn chưa phát hiện— tai cụp nên còn tưởng là con chihuahua. Hai ngày nay đã có thể động đậy, tai trái dựng lên giống như con thỏ, Diệp Tịch Nhan mới dám xác nhận.
Không biết có phải con chó cùng chung hoạn nạn ở kiếp trước không, nhưng Diệp Tịch Nhan thật sự rất thích nó. Tất cả mọi người đều có sắc mặt u ám, chỉ có Bì Bì hồn nhiên ngây thơ.
Cún con đang lăn một vòng.
Nghe thấy tiếng lập tức lật lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Diệp Tịch Nhan mặc một chiếc váy liền màu đen trắng, tóc rối tung, đi xăng đan, bộ trang phục đúng chất mười sáu tuổi bỏ học ở nhà nằm ườn. Không trang điểm, mặt cũng không quá hốc hác, nhưng so sánh với những kẻ chạy trốn bên ngoài kia thì đẹp chẳng khác nào tiên nữ.
Một chiếc xe bọc thép xông vào tiểu khu.
Tên con ông cháu cha trên xe chỉ vào Diệp Tịch Nhan trong biệt thự, khẽ run rẩy, “Còn sống! Tôi nói cô ta yêu nghiệt như vậy, chắc chắn không ch*t được, nhanh, mau mang vị hôn thê có thai của tôi lên xe, Sweetheart ơi, chồng đến dẫn em đến quân đội tị nạn, đừng sợ!”
Giang Diễn mặc chiếc áo sơ mi bẩn thỉu, nhìn thấy cô mà hưng phấn đến mức nói xằng nói bậy.
Chưa cao hứng được bao lâu, Hứa Vong Xuyên ôm Triệu Quang Minh đi ra, “Mẹ nó, ai ở bên ngoài đang cạy góc tường nhà lão tử thế?”
Triệu Quang Minh, “Mẹ nó, ai ở bên ngoài đang cạy đại tẩu nhà ta thế!”