Trước khi Giang Diễn tìm đến Diệp Tịch Nhan, ở trong doanh trại hắn ta nuốt một khối tinh thể màu xám.
Tinh thể này được móc ra từ não người ch*t, theo lời mẹ hắn, người kia bị Zombie cắn xong không chỉ không bị lây nhiễm virus mà còn thu được siêu năng lực— dịch chuyển không gian, giống kỹ năng thoắt ẩn thoắt hiện trong trò chơi.
Còn may di chuyển khoảng cách không xa, vừa xuất hiện đã bị xả súng bắn ch*t.
Thi thể sau khi giải phẫu phát hiện trong não có tinh thể màu xám kết tinh, xét nghiệm không thấy thành phần có hại. Không biết tên thất đức nào nói tinh thể
này có khả năng là nơi ẩn chứa siêu năng lực. Mẹ ruột hắn, người mẹ ruột thịt không nói lời nào nhét nó luôn vào miệng con trai ruột.
Lúc nuốt vào cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Mặn chát lại tanh tưởi.
Lúc trước cơ thể chưa phản ứng gì, trong lòng cực kỳ chán ghét. Nãy bị vây khốn ở ngoài cổng nhà Diệp Tịch Nhan, đám binh lính trang bị súng ống đầy đủ đều chỉ biết ợ ra rắm, ruột đi đằng ruột, chân đi đằng chân… zombie tràn vào xe bọc thép, răng cắn xoèn xoẹt.
Hắn bị doạ ch*t khiếp, bỗng nhiên có cơn nóng kỳ quái bay thẳng lên trán, lúc hoàn hồn đã phát hiện mình không còn trong xe mà là ôm cây cột đèn, may mắn tránh được một kiếp.
Quả nhiên phải nghe lời mẹ!
Cảm ơn mẹ, con đã thức tỉnh năng lực dịch chuyển tức thời!
Chỉ là dùng chưa thành thạo, chưa biết cách khống chế, còn dễ dàng biến mất.
Giang Diễn xoa cánh tay vừa lột xác chăm chú nhìn ra bên ngoài, liếm láp bờ môi một cách khó khăn, kết quả liếm vào toàn máu mũi—- đáng ch*t, quả nhiên hắn vẫn thích trốn trong tủ quần áo để nhìn trộm!
Khi còn bé, Giang Diễn vẫn là người bình thường. Bình thường đến nhàm chán.
Về sau, một hôm trốn trong tủ quần áo nhìn cha chơi vợ của thuộc hạ, thế là hắn như mở ra một chân trời mới.
Phụ nữ tới quá dễ dàng sẽ thấy vô vị tẻ nhạt, ăn vụng vợ người khác, một phần là do tình dục nhưng cũng hẳn, chủ yếu là do ham muốn ngang ngược tàn bạo liên quan tới tuổi thơ của hắn.
…
Diệp Tịch Nhan ghé vào mép giường, liên tục đẩy tay của Hứa Vong Xuyên ra. “Không phải muốn ngủ sao, sờ cái gì”
Hứa Vong Xuyên nằm xuống, rất buồn ngủ, đôi mắt như phủ sương, nhưng ánh nhìn sáng chói như ngọn đèn hải đăng rọi giữa vùng biển đen kịt, nó rơi lên mặt Diệp Tịch Nhan, rõ ràng chỉ nhìn thôi mà cũng khiến mặt cô nóng bừng lên.
Chàng trai vuốt ve đều đều trên bờ mông, thu tầm mắt lại rồi bạnh cằm, “Buồn ngủ, cũng phải ngủ với em đã.”
“…”
Diệp Tịch Nhan vươn tay ra, véo mũi anh, “Nghĩ hay nhỉ, ngủ trước, ngủ dậy lại tính tiếp.”
“Hừ.”
Anh uốn người, quay lưng về phía cô. “Làm loạn gì thế.”
Cô ngồi dậy quay mặt chàng trai lại, Hứa Vong Xuyên cũng thừa cơ ôm lấy người cô. Diệp Tịch Nhan bị giam chặt, làn da tiếp xúc với anh cũng dần nóng bừng lên.
Nóng quá.
Cô hơi co cụm.
Hứa Vong Xuyên cúi đầu hôn lên hai gò má, môi khô nứt nẻ nên mang theo cơn đau ngứa, chà xát qua lại khiến cô thêm mềm lòng. Diệp Tịch Nhan đối mặt với anh, nhìn một chút thôi đã thấy cảm xúc cuộn trào mãnh liệt —— mấy ngày nay với cường độ chiến đấu cao, Hứa Vong Xuyên như một con dao uống máu, không cần biết dao hướng về ai, tin rằng người đối diện anh đều bị trầy xước.
Đôi mắt hung dữ tàn độc nhưng cũng rất dịu dàng, còn có chút yếu ớt.
Nhưng lại khiến Diệp Tịch Nhan sinh ra loại ảo giác, anh là dao thớt còn cô là thịt cá?
Thấy còn cá nào tự mình nhảy lên dao thớt chưa? Anh còn chưa động, cô đã hôn rồi.
Có hơi điên cuồng nhỉ?
Hứa Vong Xuyên chấn động, lông mi khẽ run, chỉ trong khoảnh khắc, anh đã nghiêng đầu hôn sâu. Hai đôi môi kẹp chặt thăm dò nhau, rút lui là mở ra dục vọng đang bị cầm tù, đến gần là sự đói khát khó nhịn, hơi thở và hô hấp đan xen hoà quyện với nhau, kéo theo cơn khát khao điên cuồng từ trong lục phủ ngũ tạng, thảo nào người ta hay nói ái dục ham muốn cũng như cảm giác thèm ăn, cô vươn đầu lưỡi ra là lập tức bị anh hút lấy, đảo tròn rồi quấn quýt không rời, lưỡi đau nhức dường như sắp bị kéo đứt.
Lúc đầu, Hứa Vong Xuyên nằm nghiêng. Sau đó đứng lên.
Cuối cùng lại khom lưng đè ép cô, hai tay giữ chặt đầu hôn lấy hôn để, ánh mắt như rượu đắng, say mê và nghiệt ngã không tan nổi.
Gối không chịu nổi sức nặng, lõm hẳn xuống. Giường cũng phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Diệp Tịch Nhan không thở được, dùng sức xê dịch cái đầu, mới có thể hút chút không khí mới mẻ qua khe hở ở khoé miệng. Đại não vì thiếu dưỡng khí nên trở nên nặng trĩu đục ngầu, ánh mắt cũng ngốc nghếch ngơ ngác, còn hơi trắng dã. Chưa hít được hai hơi, khe hở đã bị bịt lại, anh túm chặt cô hôn sâu hơn nữa, tàn nhẫn cắn xé như diều hâu bắt gà con.
Đầu óc ngày càng đục hơn.
Diệp Tịch Nhan ưm một tiếng, đạp chân loạn xạ.
Hứa Vong Xuyên lui người lại, sợi nước bọt kéo dài rơi lên khuôn mặt ngậm xuân tình.
Đinh— chiếc nhẫn hoa bìm bịp từ cổ rơi ra.
Anh cầm lên hôn rồi cười cười, ngón tay xoa xoa khuôn mặt xấu xa, hơi dùng sức, thanh âm vừa khàn vừa đặc, “Đá cái gì?”
“…Thích thì đá.”
“Lại không thương anh rồi.” Hứa Vong Xuyên cắn vào cổ cô, gặm liên tiếp, sau đó răng ngậm vào chiếc cằm thanh tú động lòng người, “Mấy ngày chưa làm, không muốn anh sao?”
“Có chút.”
Con người trong tình huống lo lắng cao độ sẽ không thể ân ái nổi. Cô còn tốt.
Hứa Vong Xuyên lần đầu làm chỉ huy, mặt thì không tỏ vẻ nhưng trong lòng rất khẩn trương, hai ngày liền cô đi vệ sinh cũng muốn đi cùng, chỉ sợ có con zombie bất ngờ trèo ra từ bồn cầu rồi cắn cô.
Diệp Tịch Nhan không nói ra miệng, nhưng trong lòng lén lút vui vẻ. Ai muốn từ chối con chó dính người muốn bảo vệ chủ chứ?
Ai chứ không phải cô.
“Sao chỉ có chút? Em lại giấu anh tự thủ d*m à?”
Mặt mũi Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên lạnh hẳn, răng nghiến kèn kẹt gặm người cô đau nhói. Bàn tay lớn rời khỏi gáy, nhẹ nhàng sờ theo cánh tay, cuối cùng tập kích vào bầu ngực.
Diệp Tịch Nhan kêu một tiếng đau đớn, ngực ưỡn lên. Vuốt mái tóc đen nhánh ra sau.
Rồi không kiềm được ôm đầu chàng trai, giọng điệu dịu dàng răn dạy, “Con chó thối tha lại thèm sữa đúng không”