Bầu không khí là lạ.
Tôn Á cắt đầu dưa chuột rồi chấm vào tương, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, ầy… Toàn thân nổi da gà, khó chịu quá. Diệp Tịch Nhan đi rửa thớt, mở nắp nồi, hơi nước phả vào mặt, hơi lùi về sau, bánh bột mì và bánh bao trắng tròn đã được hấp chín nở bung ra.
Bánh bao hấp là món cô yêu nhất.
Thời kỳ sau của tận thế, việc tinh chế tinh bột rất khó khăn, món chính không phải khoai lang thì là khoai tây, vừa nghĩ tới món bánh bao thịt nóng hôi hổi, cô có thể đói tỉnh cả dậy.
Sau khi sống lại, phải cố ăn thật nhiều bánh bao.
Nên từ việc lên men bột đến nhân bánh, cô đã khá thành thạo. Chỉ để được ăn một miếng lúc này.
“Nóng nóng, bỏng …”
Diệp Tịch Nhan cầm cái bánh xé tung ra, nóng đến nhe răng, viu cái ném lại trong bát, ngón tay đỏ bừng không ngừng xoa lỗ tai.
“Tịch Nhan, Hứa Vong Xuyên nhìn cậu không dời mắt luôn.” “Kệ anh ấy.”
“…Nửa giờ, mông không nhích một phân.”
Hứa Vong Xuyên ngồi như tượng trên ghế, chống má, ánh mắt dính nhớp như tơ nhện, còn cười ngây ngô.
Cứ như bị bệnh gì nặng lắm.
Diệp Tịch Nhan quay đầu liếc qua, rồi vênh mặt hất hàm sai khiến:”Nhìn cái gì vậy? Tới dọn chén đĩa nhanh, có muốn ăn sáng không?”:
Hứa Vong Xuyên đứng lên, ngoan ngoãn tới bưng mâm. Không ừ hứ câu nào.
Quả nhiên cho ăn no là nghe lời ngay.
Bạn học trùm trường này hễ phản nghịch là rất đáng ghét, quăng ném đủ thứ, mặt thối như tảng đá dưới hầm nhà xí, nhưng ngoan thì cực kỳ ngoan, Bì Bì gọi hai tiếng mới sủa đáp lại, anh thì chỉ cần gọi một tiếng, đánh rắm một phát, thì việc nên làm hay không nên làm anh đều tuân lệnh theo.
Bưng đồ ăn xong, còn dọn bát dọn đĩa, sau đó kéo ghế, rót sữa đậu nành. Diệp Tịch Nhan ngồi anh mới ngồi.
“Cục cưng ăn bánh bao nhé?” “Ừm.”
“Sữa đậu nành nóng lắm, để chồng thổi cho vợ nhé.”
“Không thích, dính nước bọt.” “… Diệp Tịch Nhan, ăn nói tử tế.”
“Cảm ơn chồng, nhưng người ta muốn uống nóng, không cần thổi đâu.” Tôn Á: …
Triệu Quang Minh: …
Giang Diễn xuất hiện với đôi mắt quầng thâm, đã được tắm rửa và thay quần áo, không còn vẻ bẩn thỉu dầu mỡ, mặc chiếc áo thun và quần cộc Diệp Tịch Nhan mua cho Hứa Vong Xuyên, đi đôi dép lào lệt xệt như đứa trẻ ba tuổi mới tập đi.
Bởi vì hắn cứu Tôn Á.
Cũng không có khả năng chạy trốn.
Thế là họ dứt khoát cho hắn tự do hoạt động, dù sao thiết bị liên lạc đều xong đời rồi, muốn báo tin cũng chẳng nổi.
“Moé, bánh bao!”
Trong lúc bị nhốt đã quen ăn món nguội lạnh, bỗng nhiên nhìn thấy bánh bao mập nóng hổi thơm ngào ngạt, Giang đại thiếu gia không khống chế được mình.
Hắn chả thèm khách khí kéo cái ghế ra, vùi đầu ăn như gió cuốn hết bốn năm cái liền, nước cũng chẳng uống một ngụm, vừa ăn vừa cảm thán, bánh bao ngon quá, ăn ngon ch*t đi được!
Hứa Vong Xuyên nhìn chán ngán, mắt thấy trong lồng hấp chỉ còn thừa hai cái, sắc mặt nhăn nhúm thành một cục.
“Mẹ nó, quỷ ch*t đói đầu thai sao?”
“Cậu mỗi ngày ăn ngon uống sướng, sao biết cái khổ của tôi!”
“Anh khổ hay không khổ, liên quan gì đến lão tử, đây là bánh bao cục cưng nhà tôi làm cho tôi ăn đó!”
“Hả?” Giang Diễn nghi ngờ nhìn tới nhìn lui qua Tôn Á và Diệp Tịch Nhan, ặc một tiếng, khoé miệng vén lên, khinh thường nói:” Diệp Tịch Nhan làm cái rắm, tôi biết rõ phụ nữ xinh đẹp chỉ biết ăn sắn, hừ, còn biết làm bánh bao cơ, đừng làm nổ tung phòng bếp là đã cảm ơn trời đất rồi.”
Diệp Tịch Nhan cũng chậc một tiếng, không khách khí đạp một cước vào chân Giang Diễn.
“Ôi!”
Giang Diễn giả vờ như bị đánh đau lắm.
Tôn Á vội nói:”Chính là Diệp Tịch Nhan làm, tay nghề cô ấy khá tốt, không chỉ biết làm bánh bao còn biết làm bánh ga tô, mùi vị cũng khá ngon…”
Triệu Quang Minh yên lặng nhặt nốt hai chiếc bánh bao vào bát mình và Tôn Á.
Đánh nhau đi, đánh nhau đi!
Để bọn họ được ăn nhiều hơn chút!
Giang Diễn há hốc mồm, có chút áy náy, nghiêng đầu về phía Diệp Tịch Nhan,”Thật đúng là em làm? Moá…. Quả nhiên phụ nữ càng xinh đẹp càng biết lừa gạt. Tôi sai rồi, thu hồi lời nói nhảm vừa rồi, đừng nóng giận, bánh bao em yêu làm ngon lắm đó, tay nghề có thể so với đầu bếp nhà hàng, vỏ bánh dai mềm, bánh nhân thịt…”
Giang Diễn thao thao bất tuyệt, há mồm ngậm mồm phun ra lời hoa mỹ. Hứa Vong Xuyên tối sầm mặt mày, “Ngậm miệng.”
“Tôi khen Diệp Tịch Nhan phiền gì đến cậu?”
“Đồ tiểu bạch kiểm nhà anh làm phiền tới quả đấm của lão tử?” “O?”
Giang Diễn còn chưa kịp phản ứng, Bụp! Hứng một quyền, mặt trắng nõn lập tức xuất hiện một mắt gấu mèo, màu mũi cũng chảy luôn.
Tí tách —— Tí tách ——
Giang Diễn sờ mũi một cái, loạng choạng vỗ bàn đứng dậy, còn chưa chít chít được gì đã ngã oành xuống đất.
Triệu Quang Minh niệm một câu “A Di Đà Phật”, rồi gặm bánh bao tiếp. Tôn Á ngây người.
Muốn đỡ nhưng không dám.
Ánh mắt Hứa Vong Xuyên như muốn giết người.
Diệp Tịch Nhan gặm dưa leo bổ sung vitamin, “Ch*t không đó?” “Không ch*t được.” Hứa Vong Xuyên thu nắm đấm, bực bội vặn vẹo cổ. “Ờm.”
Diệp Tịch Nhan tiếp tục ăn.
Anh quay đầu nhìn cô chằm chằm, xác định cô không chỉ không đau lòng mà còn cười trên nỗi đau người khác, vẻ mặt cứng ngắc của anh mới hơi hoà hoãn lại.
Cứ hết tiết học, đám con gái ở lớp hay thích thảo luận về ngôi sao nam, bọn họ đều thích dạng da trắng eo nhỏ đặc biệt là có chút điên khùng thế này.
Hứa Vong Xuyên mặc dù không hiểu.
Cũng vẫn khiến anh tự ti, Giang Diễn chính là loại da trắng eo nhỏ, dịu dàng như nước, nếu Diệp Tịch Nhan mà rung động, dù chỉ chút xíu, anh nghĩ mình sẽ nổi
điên.
“Bánh bao cục cưng làm cực kỳ ngon.” Hứa Vong Xuyên học Giang Diễn khen cô.
Nhưng vốn từ thiếu thốn, lật qua lật lại chỉ biết từ ngon, rồi tăng thêm từ “cực kỳ”.
Diệp Tịch Nhan nghe đến mọc kén ở lỗ tai, nhặt chiếc bánh bao nhét thẳng vào mồm chàng trai, “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, phí lời thế làm gì?”
Hứa Vong Xuyên buồn bã ngồi lại chỗ, vùi đầu ăn. Càng ăn càng thấy giận.
Mắt đỏ ngầu cả lên.