“Không ưa thì cần gì lý do?”
“Chịu luôn… Về sau cô định tính thế nào?” Giang Diễn dịch ghế, hút xong điếu thứ nhất, rất nhanh đốt điếu thứ hai, “Cũng không thể trốn mãi ở đây được?”
“Còn có thể làm gì? Đến đâu hay đến đó thôi.”
Không ở được nữa thì cùng Hứa Vong Xuyên lái xe du lịch chạy trốn, xem lúc nào anh ấy thức tỉnh dị năng.
Đến lúc đó thì đến thủ đô tìm cha mẹ, lăn lộn một chút sẽ tốt hơn, không đến mức để một nhà làm trâu làm ngựa chịu mọi tủi nhục—- giai đoạn đầu của tận thế là zombie ăn người, giai đoạn sau là người ăn người. Dị năng giả như thiên long trong Bà la môn, người bình thường chính là chó, không đúng, có khi còn không bằng chó.
Có dị năng giả, còn cho chó của mình cưới cô vợ trẻ. Dù sao thích ở đâu thì ở đó.
Nếu Hứa Vong Xuyên có thể yêu cô, chiều chuộng cô mãi, cô sẽ dẫn cha mẹ đi theo mình làm những công việc lý tưởng.
Cũng không phải không nghĩ tới việc để mình kích phát dị năng. Nhưng kiếp trước chịu đủ mọi đau khổ cũng chẳng biến dị.
Trước kia, không tin tưởng.
Cảm thấy thể chất khác biệt chỉ là chém gió.
Đợi đến khi thực tế bị đánh mới biết thiên phú thật sự tồn tại, đó là trời sinh, mệnh đã không có thì chính là không có.
Giang Diễn ngo ngoe muốn động, thừa dịp bốn bề vắng lặng muốn thuyết phục Diệp Tịch Nhan đi cùng hắn, “Quân đội có ăn có uống, tôi cam đoan sẽ bảo vệ em bình an, sao cứ không chịu đến chỗ dễ chịu mà sống? Đồ của tôi không có lớn như cậu ta, nhưng cũng không tính là nhỏ, uống thuốc là chiến một đêm đảm bảo thoả mãn được em…”
Diệp Tịch Nhan nhìn hắn rồi cười như không cười. Lưng Giang Diễn run rẩy: “Cười cái gì?”
“Anh cho rằng tận thế có tôn ti trật tự sao?” Diệp Tịch Nhan thực sự không hút nổi, dứt khoát dụi tắt điếu thuốc, “Hỗn loạn leo thang đến đỉnh điểm, vương hầu tướng lĩnh chẳng phải là trời sinh… Về sau ai có nắm đấm cứng sẽ là thiên vương lão tử, Giang đại thiếu gia, những ngày tháng an nhàn của anh chẳng còn mấy đâu, đừng có vẽ voi vẽ vượn gì với lão nương, sớm xách đít che mông chạy đi không về sau chẳng che nổi phân đâu.”
Giang Diễn, “…”
Diệp Tịch Nhan cười ha ha. Sung sướng ch*t mất thôi.
Giang Diễn trầm mặc một hồi, búng tay cái tách, nháy mắt chuyển dịch từ chỗ ngồi đến sau lưng cô, cơ thể cứng ngắc ghé vào tai cô mà hà hơi thấp giọng, “Em nói nắm đấm của tôi có đủ cứng hay không?”
Dịch chuyển!
Giang Diễn đã khai phá dị năng?! “Đệch…”
Kẻ thối nát lại tốt số, ông trời thật là thất cm nó đức rồi!
Người đàn ông khẽ nhếch môi cười, rất hài lòng với vẻ mặt kinh ngạc và phẫn nộ của Diệp Tịch Nhan.
Hắn nhấc một lọn tóc, rồi hít sâu, cười vừa tiện vừa hèn, “Có biết mỗi đêm, phải nhìn bọn em quần thảo nhau có bao nhiêu khó khăn? Bảo bối ngọt ngào ơi, nếu không muốn thì cứ mang theo tên ngốc to xác kia, tôi chẳng cần độc chiếm, cậu ta bắn xong tôi lại bắn tiếp, em d*m như vậy, ăn côn th*t của hai tên đàn ông sẽ càng thoải mái hơn, có đúng không?”
Diệp Tịch Nhan nheo mắt lại.
Giang Diễn nhả một vòng khói về phía cô, “Bảo bối thông minh, nên biết chọn thế nào, cho anh yêu một cơ hội thương em đi.”
Lời còn chưa dứt, Diệp Tịch Nhan đã bạt cho hắn một cú tát thật mạnh. Bốp!
Giang Diễn không thể tin: “Cô!”
“Cô cái gì mà cô!” Diệp Tịch Nhan lại cho một cái tát khác, sau đó bồi tiếp thêm một cước, “Còn đắc ý, lão nương trói anh lại, xem anh có thể dịch chuyển về tận quân khu không.”
Giang Diễn dứt khoát nằm ngửa, chỉ vào háng, d*m đãng nói: “Đến đi, đạp vào đây này, để bản thiếu gia được kích thích chút.”
Diệp Tịch Nhan buồn nôn quá thể, thu chân lại, tức hổn hển rồi rời đi, bò ra khỏi sân thượng quả nhiên liền thấy Hứa Vong Xuyên ôm Bì Bì đứng dựa thẳng vào tường.
Hitzzz—-
Mặt cô gái dài ra.
Biết ngay là Hứa Vong Xuyên sẽ ngồi nghe lỏm mà.
Chó dưa chua không có khả năng buông tha mọi cơ hội được ăn đồ chua. “Hứa Vong Xuyên, anh đứng đây làm gì?”
“Cục cưng, em muốn đi với hắn sao?” Tóc chàng trai bờm xờm như sừng rồng, lại giống như lão sói xám đứng thẳng, lo lắng bất an, ôm Bì Bì vuốt tới vuốt lui, lời vừa ra khỏi miệng thì hốc mắt đã lập tức đỏ bừng, “Em không cần anh nữa à? Anh vô dụng lắm sao?”
Diệp Tịch Nhan, “…” Cứu mạng.
Cô thừa nhận, vừa rồi khi biết Giang Diễn đã thức tỉnh dị năng thì mình có chút lung lay. Dịch chuyển rất tốt, cũng rất trâu bò, nó chưa bao giờ là cái đùi mà cô dám nghĩ tới trong kiếp trước, nhưng… Có trâu bò thế nào cũng không bằng dị năng của Hứa Vong Xuyên được.
Hơn nữa ——
Theo Giang Diễn, chuyện bị chơi chán là sớm hay muộn.
Theo Hứa Vong Xuyên, con chó rất khó quên người chủ đầu tiên của mình, cho dù về sau có nhiều lựa chọn hơn cũng sẽ giữ nguyên làm bắp đùi của cô.
Phải biết ăn no, phải biết thoả mãn. Diệp Tịch Nhan hiểu rõ.
“Anh nói gì thế!” Diệp Tịch Nhan đi lên ôm anh,”Em sẽ không bỏ rơi anh! Trừ phi anh không quan tâm đến em nữa!”
Không muốn cô cũng sẽ quấn chặt chẳng rời. Không thể để chiếc đùi đến tay thì bay mất được.
Hứa Vong Xuyên quay đầu qua, xoa mắt, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Em chọn anh, bởi vì kiếp trước anh cũng sở hữu dị năng sao?”
Diệp Tịch Nhan:!
Anh luôn đột nhiên thông minh trong những không cần thiết.
Rõ ràng lúc kể lại chuyện kiếp trước, đã cố tình bỏ qua đoạn này, chính là để anh đỡ phải suy nghĩ nhiều! Đã xảy ra chuyện gì với con chó vậy? Sao tự nhiên thành tinh thế!
Diệp Tịch Nhan chớp mắt vài cái, chân thành lắc đầu.
Hứa Vong Xuyên tổn thương: “ Hoá ra anh không có… Vì nghĩ cho tương lai của em, cục cưng, em vẫn nên đi theo Giang Diễn thôi.”
???
Diệp Tịch Nhan liếm môi, vội nói: “Anh cũng sẽ có dị năng, siêu mạnh luôn!” Hứa Vong Xuyên thu lại nước mắt, vẻ mặt lạnh lùng, “Biết ngay mà.”
Diệp Tịch Nhan”…” Chó ch*t, bẫy cô à.