Hứa Vong Xuyên cúi người vẽ lên mặt cô, nhìn Diệp Tịch Nhan cười rồi cọ vào tay mình, khoé miệng cong cong, mặt mũi ngọt ngào thì cũng cười theo.
“Thích?”
“Thích chứ… Sao lại nghĩ ra cái này?” “Nghĩ ra thôi.”
Triệu Quang Minh muốn mang Tôn Á đi, tâm trạng Diệp Tịch Nhan không tốt trốn ra góc hút thuốc.
Anh đi theo cũng thấy khó chịu, chỉ muốn là cho cô vui vẻ lên chút, trong đầu tự nhiên hiện ra nơi này, mặc dù trước đó chưa từng tới. Chó độc thân đi công viên gì chứ, còn phải chi tiền vé vào cửa, thật sự quá lãng phí.
Tất cả cảnh đẹp bởi vì có cô nên mới đẹp. Nếu không thì chẳng có chút ý nghĩa nào.
Bãi đỗ đều là xe phủ bụi, cửa soát vé còn kẹt hai zombie trẻ con, tay cứ chấp chới, không túm được bọn họ thì tức giận đến mức nhổ nước miếng… ch*t rồi vẫn rất gấu.
Hứa Vong Xuyên lái xe xông thẳng lan can.
Một đường phi như bay, xuyên qua vườn hoa oải hương cùng bụi cỏ lau thì đi vào một con dốc có tầm nhìn cực tốt.
Chung quanh có rất nhiều du khách thăm quan, không đúng, là zombie thăm quan.
Ngày virus bùng phát, vừa đúng lúc công viên tổ chức tết thả diều trên sườn núi, zombie tự tại dạo chơi, trong tay còn cầm diều, vậy mà cũng không rơi xuống còn bay trên không trung.
Hứa Vong Xuyên dừng xe trong đám thi thể. Mấy con zombie lại gần cào vào cửa xe.
Có lẽ do vùng đất ngập nước, hơi ẩm dồi dào nên được bảo dưỡng khá tốt, một hai con có làn da không khác gì người bình thường,mắt đục ngầu nhưng không đáng sợ lắm.
Diệp Tịch Nhan run rẩy một chút, đưa tay bóp mặt Hứa Vong Xuyên. “Thông minh ch*t luôn.”
Hồ nước phía trước ánh trăng lấp loáng nhảy múa trên ngọn sóng, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Chung quanh đều là zombie…
Vị trí này không có chỗ che chắn, Giang Diễn muốn trộm nhìn chỉ có thể nằm nhoài trên ngọn cây đằng xa, đã thế còn phải nơm nớp đề phòng zombie gặm.
Trách không được, Hứa Vong Xuyên còn nói không đến là xem thường hắn. Càng nghĩ càng buồn cười.
Diệp Tịch Nhan gãi cằm rồi cười ha ha ha. Biu ——
Hứa Vong Xuyên mở nắp chai bia, giơ lên uống một ngụm, đưa tay kéo cô vào ngực, thích ý uống một ngụm lớn hơn. Diệp Tịch Nhan cũng mở lon cocktail pha sắn, miệng nhỏ nhếch lên, đồ chơi này cũng không khác nước trái cây, chỉ có một chút cồn nên chỉ hơi ngà ngà.
Thật ra cô có thể uống nó và bia trắng.
Nhưng ở trước mặt đàn ông giả đơn thuần sẽ có lợi thế hơi, hì hì.
Hứa Vong Xuyên nhìn hồ nước trong bóng đêm, hôn lên mặt cô, uống một ngụm, hôn một cái.
Cứ như thể đồ nhắm ngon nhất trên đời này là cô. Cảm giác được yêu rất sâu sắc.
Trái tim căng đầy chua xót.
Phía dưới cũng rất ngứa.
Cô chưa từng có cảm giác này.
Diệp Tịch Nhan nằm nghiêng trong ngực Hứa Vong Xuyên, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực, ngửi mùi mồ hôi kết hợp với mùi sữa tắm tạo thành mùi cực đậm, sờ cơ ngực ấm áp rắn chắc… Dường như ngâm mình trong suối nước nóng, chỗ nào cũng thấy thoải mái.
Anh có cái ôm thật là dễ chịu. Lại là một người đàn ông tốt.
“Cục cưng, dị năng của anh là gì?”
“Nói thì không rõ, có điểm giống tắc kè hoa.” “Là sao?”
“Cơ thể của anh sẽ căn cứ theo hoàn cảnh mà điều chỉnh. Lần đầu tiên gặp, anh vẫn chỉ là người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ, một đấm có thể làm nát tường. Về sau tiến hoá ra zombie khí độc, đội quân đi qua địa bàn của chúng, đừng nói đến người, ngay cả thực vật cũng đều khô héo, vậy mà cơ thể anh lại biến thành kháng độc, một mình chiến đấu… Một mình xua đuổi zombie về hướng ngược với căn cứ, như vậy mới giúp mọi người trốn được một kiếp.”
Lần đó, tất cả mọi người đều nói Hứa Vong Xuyên ch*t chắc, thu xếp mọi thứ chạy thôi.
Nhưng anh lại trở về.
Còn dùng khí độc nhuộm bộ tóc xanh lè.
Cô lúc ấy cười gằn một tiếng, anh đang tắm nước lạnh nghe được còn trừng cô, dữ dằn lắm chứ không đáng yêu như hiện tại, dù dữ dắn nhưng lại siêu cấp đáng yêu, siêu cấp dính lấy cô.
Hứa Vong Xuyên, “Em chẳng thông minh như anh nghĩ, nói nửa ngày, chồng cũng chả hiểu dị năng của mình là gì.”
Diệp Tịch Nhan, “Anh nói lại lần nữa?”
Hứa Vong Xuyên nhấc hàm, cười lên, rồi bất thình lình hôn cô.
Mùi bia cùng mùi hormone nam tính đồng thời xông vào khoang mũi, cơ thể Diệp Tịch Nhan mềm nhũn, buông lon rượu đang uống xuống, nhắm chặt hai mắt rồi ôm cổ anh.
Lưỡi quấn với lưỡi.
Môi nghiền với môi.
Nước bọt ngọt hoà lẫn vào nhau.
Dòng điện từ đầu lưỡi, tưa lưỡi, truyền đi khắp vị trí cơ thể,
Bụng dưới của Diệp Tịch Nhan nóng quá, làn da run lên từng đợt. Anh vuốt ve cánh tay cô, lòng bàn tay thô ráp lưu luyến không chịu đi, không dùng chút lực, nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta khó chịu hơn cả dùng sức.
Hứa Vong Xuyên kéo đầu cô ra, nhíu mày thở gấp rồi nhỏ giọng, “Cục cưng xấu xa, muốn hôn anh bắn cả ra sao?”
Diệp Tịch Nhan ngồi dậy, đỡ lấy cái cằm màu xám xanh. Tóc dài rủ xuống, lạnh buốt trơn mịn.
Mắt hạnh ngập nước, như phủ sương như ngấm mưa. “Hứa, Vong, Xuyên…”
Ngón tay mềm mại mảnh nhỏ hơi lành lạnh cứ mơn trớn qua lại từ miệng đến mũi đến má, cuối cùng chặn luôn đôi môi đang nhếch lên cười, ma sát hai cánh môi, cô cụp mắt nhìn anh, vô cùng chuyên chú.
Hầu kết Hứa Vong Xuyên nhấp nhô.
Kìm lòng không được mà há miệng ra, nó nóng như lửa.
Ngón tay nhỏ bé thừa cô tiến vào khoang miệng, trêu chọc rồi đùa giỡn đầu lưỡi hết lần này đến lần khác, mang theo hương sơn chi hôn lên trán cùng mắt anh, nụ hôn vừa nhẹ vừa mềm khiến Hứa Vong Xuyên không biết làm sao.
Nào có cô gái dùng ngón tay chơi miệng bạn trai chứ? Anh cứ như đồ chơi của cô.
Thế nhưng bị cô chơi cũng là điều vô cùng quý giá.
Hứa Vong Xuyên liếm ngón tay cô, nghiêng đầu say sưa mút mát, còn không biết xấu hổ ngậm đến gốc ngón tay để cô có thể chọc vào chỗ sâu nhất của yết hầu.
Muốn chiếm hữu cô.
Cũng muốn bị cô chiếm hữu.
Diệp Tịch Nhan cười cười, hôn lên cái mũi thanh thoát của anh, gặm cắn vài quai hàm sắc bén, hớp một ngụm vào hầu kết đang di động lung tung, đầu lưỡi cùng răng môi lại thưởng thức xương quai xanh, cơ ngực, núm ví, đốt lên dục hoả vô tận của người đàn ông, sau đó vừa móc miệng anh, vừa liếm mấy khe rãnh ở cơ bụng.
“Cục cưng… Liếm cho anh…” Anh lắp bắp nói lời cầu xin.
Diệp Tịch Nhan cắn mở chiếc dây lưng đàn hồi, mùi tanh tưởi của côn th*t từ trong quần chui ra phả thẳng vào mặt.