Chàng trai nổi giận gầm nhẹ một tiếng, lập tức hai hàng nước mắt oan ức phẫn hận to như hai sợi mì. Diệp Tịch Nhan ch*t dẫm, trách không được cậu mất tích từ tối hôm qua mà không ai đi tìm, thì ra là thế.
“Đại ca, chị dâu đổi trắng thay đen, đây là ước gì mong em đi ch*t!”
“Nói bậy, cô ấy căn bản không thèm để cậu vào mắt, cậu có ch*t hay không liên quan rắm gì đến cô ấy chứ?”
“…”
“Đừng nghịch nữa, lớn đầu rồi còn muốn bỏ nhà đi, nhỡ đâu bị zombie gặm đau mà không ch*t được, về nhà đi, Tôn Á còn phần cơm đó, đêm nay cậu mà không về liền đổ cho Bì Bì ăn.”
“Hu hu hu… hu hu hu hu hu…”
Vừa nghĩ đến chuyện còn có người còn quan tâm đến mình. Việc có phải bỏ nhà đi hay không chẳng còn quan trọng nữa.
Triệu Quang Minh khóc đến long trời lở đất, núp trong ngực Hứa Vong Xuyên ríu rít a a u u. Nếu không phải tướng mạo và giới tính trái ngược, cậu cũng muốn học theo Diệp Tịch Nhan, suốt ngày dựa vào lồng ngực kiên cố rộng lớn của đại ca, làm một đóa hoa yếu ớt.
Hứa Vong Xuyên đẩy không ra, móc móc lỗ tai, dứt khoát mặc kệ. Thế là ——
Nhìn thấy Triệu Quang Minh chui vào ngực người đàn ông khóc rống mà đầu không bị đập nổ tung, tứ chi nguyên vẹn, Tô Minh và Tưởng Y Y mới hơi tin tưởng, thằng cha cao to lạnh lùng trước mặt không phải ma quỷ mà là người.
Chỉ cần là người liền có thể nói chuyện.
“Chào anh… chào Hứa đại ca, chúng tôi đến từ học viện nghệ thuật thành phố…”
Tô Minh kiên trì giải thích.
Sinh viên 19 tuổi gọi học sinh cấp 3 18 tuổi là đại ca. Hứa Vong Xuyên, mắt chẳng thèm nhấc.
Triệu Quang Minh khóc đủ rồi, chớp mắt, “Nhiều lời thế làm gì, bày ra chứng cứ đi.”
Tưởng Y Y bỗng nhiên tỉnh ngộ, đỏ mắt kéo váy bò lên, lộ vết thương đã chảy mủ. Hứa Vong Xuyên lôi bộ đàm nói hai câu, Lý Nhược Nam đạp xe kéo đồ tới, đằng sau là thùng đựng đồ ăn giao hàng rất đẹp, bên trong đều là thuốc trị thương khẩn cấp.
Xem vết thương lại nhìn Tưởng Y Y yểu điệu.
Lý Nhược Nam khổ sở nói:” Phải cắt hết chỗ thịt thối, nếu không…Mà chuyện gì thế này, bỗng nhiên xuất hiện hai mỹ nhân, khiến tim tôi cũng nhẹ bẫng.”
Tưởng Y Y mặt trứng ngỗng, tóc dài thẳng, có chút khí chất cổ xưa.
Tô Minh cao dỏng gầy gò, mắt mũi đều dài, da rất trắng, rất giống Ất Nữ trong trò chơi vừa nhã nhặn vừa bại hoại, lập tức đâm trúng trái tim thiếu nữ của Lý Nhược Nam.
Dáng dập của Lý Nhược Nam khá quê, mắt nhỏ, mũi củ tỏi.
Tập điền kinh nên dáng người cũng chẳng gợi cảm, mà là cơ bắp cân đối khỏe mạnh.
Bình thường thích nhìn cái đẹp, không cho thì càng nhìn, da mặt dày như da trâu, hôm nay không biết chạm trúng cái gân nào, chỉ dám ngắm nhìn Tưởng Y Y, chả dám nhìn Tô Minh, động tác cứng ngắc quái dị, hơi thở cũng vô thức nhẹ đi.
Triệu Quang Minh hỏi cô có phải bị ai đạp phải đuôi không, sao lại kẹp mông đi đường thế.
Lý Nhược Nam cõng Tưởng Y Y, tức giận nói:” Mau cút đi, lão nương không muốn chít chít với cậu, đồ bốn mắt vô dụng, đi bộ cũng để người ta tóm được, may có Hứa Vong Xuyên thương cậu, đau cậu, nếu là tôi và Diệp Tịch Nhan thì chẳng thèm lo sống ch*t của cậu đâu, phì, đồ xúi quẩy!”
“Cô!” Triệu Quang Minh tức giận: “Đại ca thương tôi là bản lĩnh của tôi, cô cứ ganh ghét đi, đồ cú có gai!”
“Sủa câu nữa, về tôi sẽ nói tai nạn xấu hổ đi đường bị bắt cóc của cậu cho Tôn Á biết!”
Lý Nhược Nam nói, ánh mắt lại liếc qua Tô Minh, mặt hơi đỏ. Triệu Quang Minh đứng hình.
Miệng mím thật chặt, không dám sủa thêm tiếng nào.
Tranh cãi ầm ĩ cũng đừng giết uy phong của cậu trước mặt Tôn Á, tốt xấu gì cũng là đàn ông, vẫn cần sĩ diện mà!
Hứa Vong Xuyên nhìn Tô Minh, đưa tay.
Đối phương thành thật giao vũ khí mang theo bên người, đi một nửa, nhìn qua bóng lưng Hứa Vong Xuyên thì bàng hoàng nói:” Có phải cậu là họ hàng gì đó của ông chủ Hứa, Hứa Tứ Hải không?”
“…”
Tô Minh kiếm cơm cùng cha mẹ, đã từng gặp Hứa Tứ Hải, ông chủ lừng lẫy hầm quặng Giang Thị.
Cũng không phải cố gắng ghi nhớ.
Chỉ là người trong tộc Hứa Tứ Hải, hình dáng quá giống nhau, từ bảo vệ đến lái xe đều cường tráng như gấu, chỉ có con trai Hứa Tinh Niên cơ thể không tốt, gầy hơn thôi.
Chỉ cần nhìn bóng lưng là thấy đại ca thân thiết của bốn mắt giống y đúc người Hứa gia.
Họ tên cũng thế.
Đều là họ Hứa.
Hứa Vong Xuyên quay đầu nhìn anh, không lên tiếng.
Tô Minh lẩm bẩm nói:” Cha mẹ tôi làm bên vận chuyển, có hợp tác với quặng mỏ. Trước đây không lâu còn nhờ người tìm kiếm vật tư mang thư đến cho tôi, nói đang trốn trong khu nghỉ dưỡng của Hứa Tứ Hải… Nếu cậu là thân thích với Hứa gia, có muốn hợp tác với chúng tôi, cùng đi đến đó không?”
Khu nghỉ dưỡng sản vật phong phú.
Hứa Tứ Hải đen trắng ăn sạch, dưới tay đều là đám thủ hạ hung ác trong bổn gia. Không thể so với những người già yếu tàn tật mà anh cần bảo vệ.
Thấy Hứa Vong Xuyên nhìn rất lâu, hình như có hứng thú.
Tô Minh rèn sắt khi còn nóng nói:” Chẳng qua, trước khi đi phải phiền toái một chút, cần tìm máy tạo oxy mang đến đó, con trai ông chủ Hứa là con ma bệnh, bị hen suyễn…”
“Trong khu nghỉ dưỡng không phải có máy tạo oxy sao?”
Tô Minh khẽ giật mình nói:” Quả nhiên cậu là người Hứa gia… Điện áp không ổn định, máy móc thường xuyên trục trặc, hình như giờ chỉ còn một chiếc.”
Hứa Vong Xuyên không lên tiếng. Quay lưng, khóe miệng mím chặt.
Hứa Tinh Niên bị hen suyễn rất nghiêm trọng, trước đó luôn nghỉ ngơi ở bệnh viện, hiện tại bệnh viện đã thành hang ổ của zombie.
Ông già thật vô dụng.
Mang theo nhiều người như thế mà có cái máy oxy cũng không giải quyết được.
Tô Minh thấy vẻ mặt nặng nề của anh, không dám nói tỉ mỉ. Hứa Tinh Niên là con của vợ trước, hiện tại Hứa phu nhân vừa sinh một bé trai, tất nhiên sẽ có nhiều ý kiến, chỉ sợ là cố ý quấy rối.
Rốt cuộc cũng đi vào biệt thự số bảy. Tô Minh và Tưởng Y Y đều thấp thỏm.
Lý Nhược Nam mặc dù không thông minh, nhưng lại trung thành tuyệt đối với Diệp Tịch Nhan, há miệng liền nói ngay hai người này muốn chữa bệnh nên cưỡng ép Triệu Quang Minh, động cơ không trong sáng như mặt mũi rất nice, có thể tha thứ.
Hứa Vong Xuyên thì một mực chắc chắn rằng, “Tiểu Minh bỏ nhà đi, đây là bạn của cậu ấy, bị thương nên tìm đến đây chữa bệnh.”
Bỏ nhà đi là lý do Diệp Tịch Nhan lừa anh. Hiện tại anh mang ra hát ngược để lừa cô.
Không thể không nói, Hứa Vong Xuyên có chút cơ trí hơn người.
Diệp Tịch Nhan dắt Bì Bì ra, không đáp lời, mà cười với Triệu Quang Mình, “Giỏi, rút củ cải khỏi vũng bùn, tôi đây mua một tặng hai.”
Triệu Quang Minh, “Chị dâu, chị dâu ruột thịt của em, không thích cười thì đừng cười, em sợ lắm.”
Diệp Tịch Nhan nhìn chằm chằm về phía Hứa Vong Xuyên.
Hứa Vong Xuyên hừ lạnh một tiếng, không nói một lời dẫn người đi vào trong, xem ra quyết định làm chỗ dựa cho hai người kia.
Tưởng Y Y đến, khiến Diệp Tịch Nhan rất không thoải mái. Kịch bản tương tự nhiều lắm, khó tránh cô suy nghĩ nhiều —— mỗi lần đội ngũ có phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, giường cô sẽ vắng vẻ một chập, khách khứa thưa đi, đồ ăn cũng vơi dần, ký ức đói bụng khó chịu khiến cô nóng nảy hơn.
Hứa Vong Xuyên dẫn người đi vào xử lý vết thương.
Chưa đi được hai bước bị Diệp Tịch Nhan túm chặt quần áo từ phía sau.
“Anh hừ cái gì mà hừ, chảnh gì thế? Em là cục cưng, không phải chỗ trút giận của anh! Thái độ đàng hoàng lại xem nào!”
“Hừ, anh còn tưởng còn là cục cưng của Giang Diễn đó.” “Phải trông, phòng ngừa kế hoạch đổ bể mà!”
“Hừ, em xem đi, là lão tử ngáng chân em rồi?” Hứa Vong Xuyên cởi bộ quần áo đầy máu, ném trên đất, hất tay cô ra, hai đầu lông mày khó nén nổi sự căm giận ngút trời, “Ba ngày, em chỉ cho anh làm một lần, Diệp Tịch Nhan, con lừa mới đẻ cũng không dám nghỉ như thế.”
Diệp Tịch Nhan, “… Anh là trâu ngựa sao?” Mới ba ngày đã bắt đầu nổi điên?!