Diệp Tịch Nhan bó tay rồi, áp giải hắn lên bục lớn ngoài trời, nhìn mặt mày hắn tỏa sáng, đọc xong lời kịch chắp vá ngày hôm nay, xong việc thì áp giải người về để tránh bị các chị, em, cô, dì bu lại đòi song tu.
Không quay về thì không tức giận.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Tưởng Y Y kéo cái chân rướm máu tất bật trong bếp, Hứa Vong Xuyên thì im thít ngồi cạnh đó ngoan ngoãn bóc váng đậu, Tôn Á cười cười nói nói với cô ta, Lý Nhược Nam thì vụng về đưa đồ, Tô Minh lại ân cần bày bát đũa.
Nói như thế nào đây.
Không so sánh không có đau thương.
Cô luôn căng mặt, cái gì cũng làm, nhưng cái gì cũng có “ý kiến”, cứ như đường dây cao thế ai động vào là giật ch*t đứng, ngược lại Tưởng Y Y vụng về chút nhưng tương tác với mọi người khá tốt.
Bọn họ vây quanh cô ta. Như vây quanh mẹ.
Ngay cả Bì Bì cũng ngủ quay đơ chẳng thèm cắn thảm.
Giang Diễn tay đút túi quần, huýt sáo đi tới. Tiến lên trước ngó vào rồi quay qua nhìn cô rồi cười trên nỗi đau của kẻ khác, cặp mắt đào hoa cười không thấy mùa xuân đâu.
Kiếp trước,khi lưu lạc với đoàn người sống sót, có ông lão biết coi tướng số, nhìn cô rồi nói rõ ràng rằng, trông khuôn mặt thì tưởng sẽ tìm được tên đàn ông làm chỗ dựa nhưng nhất định sẽ vì cái miệng mang vạ cái thân, khổ như con chó ch*t, còn nói, cô có mệnh quý nhân nhưng không có vận quý nhân, tính tình quá bướng bỉnh, giống như tảng đá dưới gầm cầu, sớm muộn sẽ đập nát mọi phúc khí.
Mẹ nó, đúng là chẳng ra đâu vào đâu.
Đang yên đang lành lại nghĩ tới lão già mù họm hẹm định cư*ng bức mình.
Con người cũng nên ăn khổ ăn đau mới hiểu được cách đi đường tắt, con người luôn đeo vô số mặt nạ, chứ chẳng cách nào thay đổi chính mình.
Cô có giả vờ thế nào thì vẫn là tảng đá dưới gầm cầu.
Tôn Á rửa tay gọi:” Tịch Nhan, mau vào, hôm nay ăn váng đậu, nấu với rau củ cũng ổn, tớ nếm rồi, ăn ngon lắm.”
Hứa Vong Xuyên liếc cô một cái, ánh mắt lại đảo qua đảo lại giữa Giang Diễn và Tô Minh, tính toán xem nên chặt ai trước.
Không đợi anh nghĩ rõ trình tự, Diệp Tịch Nhan đã nói quên đồ, quay người bước đi.
Có đôi khi nên tách ra đừng nhục mặt mà ở lì.
Đứng ở trước mặt người khác hát tiết mục “Thằng hề”.
Diệp Tịch Nhan vừa đi vừa nghĩ, cảm thấy mình không đủ rộng lượng, nghĩ mãi chẳng thông nổi, dù sao sớm muộn có một ngày Hứa Vong Xuyên sẽ thành dị năng giả siêu cường, đến lúc đó ôm ấp phụ nữ chỉ sợ còn nhiều hơn Giang Diễn bây giờ, vì cái gì cứ thấy có phụ nữ đẹp là phiền lòng đâu?
Dù là tận thế hay hiện đại, khi không còn giữ được người bạn đời, chắc cô đều phải nhận nhịn chịu đựng, cố gắng đội nón xanh?
Vì cô không phải Trương Hiểu Thi, người xấu như vận tốt, có thể khai phá dị năng cùng đứng ngang hàng với Hứa Vong Xuyên, cô chỉ là cái bình hoa nát, một phế vật, một con ký sinh trùng tỏ ra có tài, ôm chặt bắp đùi, chẳng là cái thá gì.
Lòng người là để kiểm chứng sao? Kiểm cái con ***.
Diệp Tịch Nhan đi tới đi lui, qua loa nhặt trái tim vụn vỡ vừa rơi xuống đất. Không ai thích chú chó rầu rĩ bi thương.
Không ai thích phụ nữ quái dị cố chấp.
Cô đi đến chướng ngại vật trên đường, ngắm nhìn những con zombie di động dưới ánh chiều tà, tất cả đều xấu xí, bụng đói kêu vang, khát khao máu thịt và óc người trắng bóc, ai cũng xấu nát không thuốc nào cứu được, nhưng cuối cùng lại giải thoát khỏi những phiền não thế tục.
Diệp Tịch Nhan nghĩ hay là mình cũng nhảy tới gia nhập vào đám chúng nó đi.
Đây là thế giới người sống và người ch*t không phân chia rõ rành, đây là thế giới phải liều mạng tìm cách sống sót và tệ hại đến trình độ cao nhất, đây là thế giới ” A, đệch mẹ, tôi chỉ mới EMO một chút không phải thực sự muốn ch*t, thả tôi ra, thả tôi ra…”
Hai tên zombie khốn nạn rỗng ruột, gầy trơ xương, khom lưng lẻn qua khe hở giữa các chướng ngại vật chật hẹp, một người ôm chân cô, một người đứng lên nắm chặt tóc cô.
Mùi zombie như mùi chân thối.
Tởm không ngửi nổi.
Diệp Tịch Nhan theo phản xạ khom người nôn mửa thì đối diện với con zombie không có môi răng trắng bóc, ánh mắt thì sáng như thấy được thiên đường.
Cô cố gắng tránh thoát. Nhưng hai mặt đều thụ địch. Trong tay không có vũ khí.
Nhất thời, suy sụp gần ch*t “Tôi van cầu các anh, ăn cái gì mà ăn, bụng các người đã bị phá nát rồi, ăn cũng lọt thôi, sao phải lãng phí thức ăn như thế, có bệnh sao?!”
Zombie khẽ giật mình. Ngay sau đó giận tím mặt.
Có thể léo nhéo nhưng không thể xát muối vào vết thương của người ta.
Lúc đầu là bảy phần khí lực, hiện tại biến thành mười phần, khiến Diệp Tịch Nhan không nhúc nhích được nửa bước, mắt thấy cổ sắp bị cắn, cô chỉ có thể đưa tay ra cản, trong lòng suy nghĩ cùng lắm thì cưa bỏ cái tay này, ngày sau có thể giả vờ làm súng máy tành tạch.
Cô thì tính toán giỏi rồi.
Nhưng zombie thấy thế lại giận tím mặt.
Lúc đầu dự định gặm cổ rồi gặm óc, cô khen ngược, đưa hai cái lạng thịt như củi khô qua quýt với nó.
Zombie sửa miệng, táp tới cái mặt trắng nõn của cô gái.
0.0001 giây đó, Diệp Tịch Nhan suy nghĩ muốn tránh virus zombie mà chặt đầu ư? Đó là chuyện không thể —— chặt đầu còn sống được chắc? Cô không phải là Ky Sĩ Không Đầu đua xe ở đường Shinjuku.
Nhưng mà ——
Răng hai con zombie này chắc khỏe phết.
Rất nhiều zombie rằng đều hỏng hết, rơi rụng, bọn nó thì vừa trắng vừa chỉnh tề như lúc sống.
…
Rất nhiều năm về sau, mỗi lần nhớ lại hai con zombie này, Diệp Tịch Nhan đều cảm thán,quả là trong cõi u minh thật sự luôn tồn tại ý trời, luôn để đường sống trong chỗ ch*t. Có đôi khi việc không tốt, nhưng nhìn xa một chút, chưa chắc đã tệ đến vậy.
Bất kể là trời nắng hay mưa, cuối cùng thì bạn vẫn phải tiếp tục bước đi.