Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 10

Thấy vừa rồi thiếu chút nữa bị thây ma đụng chạm vào, Lâm Hiểu lấy rèm cửa sổ ở gian phòng kéo xuống, bao lấy toàn bộ người mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt, cố gắng giảm bớt đụng chạm với thây ma.

Sau đó cô lấy điện thoại gọi Đường Thiên Dật, trước mắt điện thoại vẫn có thể gọi bình thường được. Không lâu lắm điện thoại đã được nối, trong loa truyền ra một thanh âm khàn khàn, "A lô? Lâm Hiểu?"

Lâm Hiểu hạ thấp giọng, "Dật ca ca, anh hiện tại ở trong phòng anh sao?"

Đường Thiên Dật nhíu nhíu mày lông mày, "Sao em lại hỏi vậy?" Cô không phải là... Sẽ không, khẳng định là chính mình nghĩ nhiều, cô ấy như thế nào lại vì mình mà cố ý chạy tới đây chứ!

Sự thực chứng minh, trực giác hắn là chính xác , "Dật ca ca, có phải anh đang ở trong phòng ngủ hay không? Em hiện tại đang ở lầu một, anh không cần khóa cửa, đợi tới khi em tới gõ ba tiếng, anh hãy mở ra." Thanh âm mềm mại của Lâm Hiểu truyền đến lỗ tai hắn, chút ít lời này rõ ràng hắn hiểu từng chữ, nhưng tổng thể, hắn lại như không hiểu nổi.

Cho đến khi Lâm Hiểu cúp điện thoại, Đường Thiên Dật vẫn nhìn chằm chằm vào di động, xuất thần, Lâm Hiểu cô thực vì hắn lại đây! Làm sao có thể! Đường Thiên Dật đầu tiên cảm thấy là Lâm Hiểu đang gạt hắn, nhưng là cô căn bản không cần thiết phải làm như vậy. Còn nữa, vừa rồi nghe tiếng thét chói tai, trong nội tâm Đường Thiên Dật lại bắt đầu lo lắng, lá gan cô sao lại lớn như vậy, một thân một mình dám đi lại đây, nếu là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chính mình.

Kể từ khi phát hiện người giúp việc trong nhà phát sinh dị trạng, Đường Thiên Dật trước tiên đóng cửa phòng ngủ mình lại, điều tra một ít trên mạng, hắn đã biết rõ, mạt thế! Trùng hợp hắn hiện tại chỉ có thể dựa vào xe lăn mà sống nửa đời sau, bộ dáng của hắn ở mạt thế chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là chết.

Nhưng hắn không cam lòng, hắn còn ôm kỳ vọng, hắn hy vọng cha mình có thể nghĩ đến mình, phái người đến đón. Dù sao bọn họ là nhà tài phiệt ở thành phố S, chỉ cần bọn họ kịp phản ứng, dựa vào giao thiệp cùng tài phú, chính phủ sẽ sớm bảo vệ dạng gia đình này. Nhưng, hắn chờ thật lâu cũng không nhận được cú điện thoại nào của cha!

Người duy nhất gọi điện thoại cho hắn là Lâm Hiểu. Cũng bởi vì điện thoại của Lâm Hiểu mà hắn có thể đủ sớm chuẩn bị, nếu không như thân thể như của hắn một khi gặp thây ma, căn bản không thể nào thoát.

Đường Thiên Dật cho rằng Lâm Hiểu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, ít nhất cô còn có thể nghĩ đến mình!

Nhưng hắn thật không nghĩ tới, cô thế mà chạy đến Đường gia cứu mình, trong khi thân nhân mình lại vứt bỏ mình ở lại!

Đường Thiên Dật chống khuỷu tay trên xe lăn, tay che mặt, che kín vẻ phức tạp trên mặt mình, khóe miệng cười khẽ, ông trời, có phải ông đền bù tổn thất cho tôi không? Ngay thời điểm khi tôi cơ hồ muốn buông tay!

Mười mấy phút sau, lúc Đường Thiên Dật nóng lòng chờ đợi, cuối cùng nghe được ba tiếng đập cửa.

Đường Thiên Dật cơ hồ mở cửa ra ngay lập tức.

Lâm Hiểu lắc mình một cái tiến vào trong phòng, chuyện thứ nhất cô làm là khóa cửa lại.

Lúc này trên người Lâm Hiểu quấn đầy vải, cả người đều bị che kín, chỉ lộ ra hai con mắt sáng trong. Trên người khắp nơi đều là vết máu cùng những khối be bét, phát ra mùi hôi thối, trên tay cầm mã tấu còn có máu đang chảy giọt xuống đất, có thể nói cả người không có vẻ mỹ cảm nào.

Nhưng Đường Thiên Dật cảm thấy lúc này Lâm Hiểu giống như tiên nữ trên trời phái xuống cứu vớt hắn, cô là người con gái đẹp nhất trên thế giới này.

Lâm Hiểu cởi rèm cửa sổ xuống ném qua một bên, nói, "Nhà anh người giúp việc thật quá nhiều, giết một người lại chạy đến một người."

Lâm Hiểu thấy Đường Thiên Dật, câu đầu tiên là oán hận, làm dtc không biết phải nói gì, chẳng lẽ nói, xin lỗi, anh không nghĩ đến, thật làm cho em vất vả?

Lâm Hiểu nói xong thì hối hận, cô ảo não vỗ vỗ trán mình, cơ hội tạo độ hảo cảm với boss sao mình lại lãng phí như vậy, làm sao lại nhanh miệng như vậy.

Lâm Hiểu ha ha cười một cái, lập tức nói sang chuyện khác, "Dật ca ca, chú Đường cùng Thiên Tuấn đâu?"

Mặt Đường Thiên Dật cứng lại, "Bọn họ không ở nhà."

Làm sao bây giờ? Giống như mình nói chuyện không nên nói, xem ra mình không cần nói vẫn là tốt hơn, Lâm Hiểu có chút ủ rũ cúi đầu nghĩ.

"Em lại đây làm gì?"

"Em nghĩ đem anh đến nhà em."

"Em có biết vậy rất nguy hiểm hay không?"

Lâm Hiểu không quản Đường Thiên Dật nói cái gì, biết rõ hắn như con nhím đang xù lông, "Anh là đang quan tâm em sao? Yên tâm, em có chuẩn bị mới lại đây. Hiện tại thây ma còn yếu, nếu em không đến lúc này, ai biết bọn họ có phải như trong phim hay không, càng ngày càng lợi hại, tới lúc đó em càng không có cơ hội tới tìm anh."

Thật tốt, Lâm Hiểu nghĩ, boss đại nhân đây là quan tâm tới mình, xem ra mình càng ngày càng tiến gần mục tiêu của mình.

Đường Thiên Dật nhìn khuôn mặt Lâm Hiểu tươi cười sáng rỡ, "Em muốn đón anh tới nhà em? Hiện giờ trong đại trạch toàn là thây ma, một mình em căn bản không nên ở lại đây. Em đi đi." Đường Thiên Dật xoay người đưa lưng về phía Lâm Hiểu, mặc dù hắn nói như vậy, nhưng trong lòng Đường Thiên Dật thật sự không hy vọng Lâm Hiểu rời đi. Nhưng hắn cũng muốn liên lụy Lâm Hiểu nên mới có thể nghĩ một đằng nói một nẻo.

Chờ một hồi, hắn không nghe được trả lời, Đường Thiên Dật tự giễu, nhìn đi, lại thêm một người bỏ ngươi mà đi.

Lúc hắn cho rằng Lâm Hiểu đã rời đi, sau lưng truyền đến tiếng tất tất tác tác, Đường Thiên Dật hiếu kỳ, chuyển xe lăn quay lại nhìn, thấy Lâm Hiểu đang lấy đồ của hắn mặc lên người.

"Em đến cùng có nghe anh nói gì không?"

"Nghe được, nhưng mặc anh nói gì, quyết định của em sẽ không thay đổi." Vừa mặc y phục, cô vừa nói nhỏ, "Vừa rồi rèm cửa sổ thật không thuận tiện chút nào, thật bó tay bó chân. Bất quá quần áo của anh cũng không có gì đặc biệt, to như thế, tuyệt đối không thích hợp với em."

"Đó là đồ của anh." Lời ngầm là, quần áo của anh đương nhiên không thích hợp cho em mặc.

Đáng tiếc Lâm Hiểu không hiểu được, "Em biết rõ, đây là đồ của anh."

Đường Thiên Dật không muốn lại cùng cô nói chuyện, căn bản chỉ số thông minh hai bên không ở cùng cấp bậc.

Lâm Hiểu tự nhiên không phát hiện Đường Thiên Dật trầm mặc là đối với mình thật khinh bỉ, bởi vì bình thường Đường Thiên Dật cũng không để ý nhiều đến mình. Đợi đến khi Lâm Hiểu cho rằng đã xong, cô thi triển thân thủ, thử một chút, xác định y phục trên người sẽ không gây trở ngại cho mình, cô mới hài lòng gật đầu.

Bây giờ đã hơn ba giờ chiều, "Dật ca ca, chúng ta đi thôi. Không nhanh thì trời lại sắp tối."

"Anh nói, anh sẽ không đi cùng với em."

"Không cần cáu kỉnh, anh yên tâm, em đã chuẩn bị tốt." Lâm Hiểu hoàn toàn không nghe lời Đường Thiên Dật, căn cứ theo tiếp xúc của cô với Đường Thiên Dật, loại người này luôn chịu khổ vì sĩ diện, cô căn bản không thèm để ý, đẩy xe lăn của hắn đi.

"Anh nói thật, em tự mình đi thôi." Đường Thiên Dật thanh âm nghe hết sức trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Lâm Hiểu biết rõ hắn lại dựng gai lên đâm người, cô ngồi xổm xuống trước mặt Đường Thiên Dật, "Em cũng nói thật, Dật ca ca anh tin tưởng em đi. Em sẽ không lấy sinh mạng của chính mình và của anh ra nói giỡn, hơn nữa anh cũng không liên lụy tới em." Lâm Hiểu nhìn chằm chằm vào mắt Đường Thiên Dật.

Đường Thiên Dật nhìn thiếu nữ nghiêm túc trước mắt mình, mím môi, "Anh biết rồi."

Lâm Hiểu lúc này mới thở nhẹ ra, boss nhìn chằm chằm làm cô có áp lực rất lớn. Cô nhìn xuống mặt đỏ lên, không có việc gì sao lớn lên lại soái như vậy, quả thực là phạm tội!

Bình Luận (0)
Comment