Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 17

Hai ngày sau, Lâm Hiểu tỉnh lại, ngay từ đầu cô còn không thể tin được, nhìn ngón tay thon dài của mình, "Ta không chết sao? Ta không phải là đang nằm mơ chứ?"

Sờ sờ trên người giống như không có thay đổi gì, Lâm Hiểu lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, chạy đến trước gương trong buồng vệ sinh, phát hiện mình hết thảy đều bình thường, lại kéo cổ áo, chỗ bị cắn trên bờ vai đã đóng vảy, mặc dù còn có chút đau nhức nhưng cơ bản không còn đáng ngại.

"Chẳng lẽ ta đạt được dị năng?" Có thể bị thây ma cắn mà còn sống, không ngoại lệ tất cả đều đạt được dị năng.

Lâm Hiểu nín thở tập trung suy nghĩ, trên tay cô đột nhiên toát ra ngọn lửa.

Lâm Hiểu lập tức đưa tay giơ đến trước mắt, "Ta đạt được dị năng hệ hỏa! Tục ngữ nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc, cổ nhân thật không lừa ta."

Cho đến giờ phút này, Lâm Hiểu mới chân chính xác định mình đã hoàn toàn thay thế nguyên chủ Lâm Hiểu, đi ra khỏi quỹ đạo vận mệnh của nguyên chủ.

"Đúng rồi, ta biến mất bao lâu?" Lâm Hiểu đưa tay vừa nhìn đồng hồ trên tay mình mới phát hiện đã qua hai ngày, "Làm sao bây giờ? Boss khẳng định lo lắng đến chết. Ta phải mau đi trở về."

Không kịp nghiên cứu dị năng vừa đạt được, Lâm Hiểu lập tức lái xe rời đi. "Ai, thời tiết càng ngày càng lạnh, cảm giác đã xuống dưới không độ."

Mới vừa đi, Lâm Hiểu đột nhiên nghe được tiếng súng cùng tiếng bom, "Hôm nay chính là ngày nữ chủ đi theo quân đội sao? Đáng tiếc bọn họ nhất định không thành công."

Đến khi Lâm Hiểu cuối cùng về đến nhà, phát hiện cửa nhà mình mở rộng, Lâm Hiểu trong lòng căng thẳng, không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Lâm Hiểu rút mã tấu ra, dè dặt đi vào trong nhà.

Một phút đồng hồ sau, Lâm Hiểu sắc mặt xanh lét đứng ở đại sảnh, "Ngô Đại Minh, là ngươi, nhất định là ngươi phản bội ta!" Lâm Hiểu một cước đem ghế sofa trước mặt đạp xuống mặt đất.

Trong nhà tất cả mọi thứ cũng không có dấu vết bị loạn lật, nhưng phòng bếp cùng tầng hầm ngầm này nọ đều biến mất. Nếu như là người không biết muốn cướp bóc, tất nhiên ở trong phòng sẽ lật tung mọi thứ, làm sao có mục tiêu rõ ràng như vậy.

Mà tầng hầm ngầm nhà Lâm Hiểu, ngoại trừ boss cùng Ngô Đại Minh, bên ngoài không ai khác biết được. Lại nghĩ một hồi đến cái bóng lưng kia, càng nghĩ càng cảm thấy là Ngô Đại Minh, thật không sai!

Là chính mình quá dễ tin người, kết quả còn hại tới boss.

Lâm Hiểu hoàn toàn có thể hiểu được, ngày đó là Ngô Đại Minh ở sau lưng đẩy mình, bởi vì mình trước khi ra cửa đã nói cho hắn biết phương hướng, sau khi giải quyết mình, hắn đã đem thức ăn trong biệt thự chuyển đi.

Trong phòng hoàn toàn không có dấu vết giãy giụa, nếu như Đường Thiên Dật đối mặt chỉ là Ngô Đại Minh một người, hắn không thể nào không phản kháng, trừ phi song phương thực lực quá sai biệt.

Nói cách khác đối phương tối thiểu có hai ba người, lại không giết chết Đường Thiên Dật, mà là lựa chọn dẫn hắn đi, Lâm Hiểu chỉ nghĩ đến một loại khả năng, Đường gia, hoặc là nói là Đường Thiên Tuấn.

Chỉ là, không biết rõ Đường Thiên Dật là bị Ngô Đại Minh mang tới nơi nào? Đường Thiên Dật khẳng định là không bị nguy hiểm tính mạng, nếu không chuyện xưa sẽ không tiếp tục được.

Đột nhiên Lâm Hiểu nghĩ đến tiếng súng vừa rồi, bọn Đường Thiên Tuấn nhất định ở cùng trong trại quân đội, nói không chừng Đường Thiên Dật cũng ở trong đó. Nghĩ đến những thứ này, Lâm Hiểu nóng nảy, bọn họ sắp sửa đối mặt với cả đoàn thây ma a!

Trong sách giai đoạn trước căn bản không có miêu tả về boss, nếu như bỏ qua cơ hội lần, khả năng sau này cơ hội gặp lại boss sẽ vô cùng mong manh, trong thế giới mù mịt này, cô chỉ biết là boss sau này thành lập căn cứ Sao Mai, nhưng vị trí cụ thể Lâm Hiểu căn bản cũng không biết.

Đợi đến khi Sao Mai thanh danh nổi lên lại đi tìm boss? Vậy cô sẽ mất đi tình nghĩa hoạn nạn sẻ chia cùng boss. Nhưng vừa nghĩ tới nữ chủ cũng khó khăn vạn phần mới từ trong đống xác chết đi ra, Lâm Hiểu lại do dự, cô biết rõ nếu mình phát sinh vấn đề, như vậy chỉ có một con đường chết.

Nhớ đến bóng lưng tịch mịnh của boss trong phòng khách yên tĩnh đọc sách đợi chờ mình, Lâm Hiểu cắn răng, bất cứ giá nào...

Cô khẩn trương tìm đuổi theo đội ngũ đi tránh gặp phải thây ma, gia nhập vào hàng ngũ. Đường gia là nhà giàu có, tự nhiên phải đi ở nơi được quyết định bảo vệ nghiêm mật nhất, mà địa phương được bảo vệ nghiêm nhất là ở toàn bộ đoàn xe phía trước. Nhưng mắt thấy phía trước dòng xe dài đằng đãng, cô căn bản không chen lấn tiến lên được!

Cô chỉ có thể ở xa xa tuốt phía sau. Lâm Hiểu nhìn trên đường phố không có xe gắn máy nào. Đột nhiên mắt Lâm Hiểu sáng lên, đem xe ngừng một bên, quan sát xung quanh không có thây ma mới nhanh chóng xuống xe. Đem xe gắn máy ngã trên mặt đất đỡ lên, cô nhìn bình xăng, còn hơn nửa, "Vận khí thật tốt, chính là ngươi."

Lâm Hiểu trong dòng xe cộ không ngừng tiến tới, thỉnh thoảng còn phải tránh ra thây ma uy hiếp. Một số người bên trong xe thấy có người có lá gan lớn như vậy, lái xe motor trực diện thây ma. "Tiểu cô nương này không muốn sống nữa?" "Cô lá gan thật to, thế nhưng lại hướng về đoàn xe đặc cấp, tốt lắm, xem không chừng chưa tới 5 giây, cô lại bị đuổi về."

"Người nào?" Binh lính trong xe tải lớn phía trước thấy Lâm Hiểu đến gần, nhanh chóng nhắm họng súng vào Lâm Hiểu.

"Tôi là Lâm Hiểu, người thừa kế của Lâm gia, đồng thời cũng là vị hôn thê của Đường gia đại thiếu gia, tôi muốn gặp chú Đường."

Hai tên lính liếc mắt nhìn nhau, "Cô chờ một chút."

Không biết bọn họ cầm lấy bộ đàm nói gì với người phía trước, dù sao Lâm Hiểu cũng được đi qua, "Biển số xe Đường gia là XXX, cô chính mình đi tìm đi."

Lâm Hiểu lập tức vượt qua bọn họ hướng phía trước mà đi, cuối cùng tìm được xe Đường gia.

Những gia đình có chút ít quyền lực đều là ngồi quân xa, Lâm Hiểu nhìn qua cửa xe thấy Đường Thiên Tuấn cùng Đường Phong Thành, còn có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trong xe.

Đường Thiên Tuấn hạ cửa sổ xe xuống, "Ơ kìa chị dâu, chị không ở cùng chỗ với anh tôi mà lại đuổi theo chúng tôi là như thế nào? Cô không phải là muốn bỏ anh tôi mà đi theo tôi chứ?"

Lâm Hiểu sắc mặt đen thui, "Đường Thiên Tuấn, tôi hỏi cậu, anh cậu đâu?"

"Anh tôi? Làm sao tôi biết."

"Tôi biết là cậu phái người bắt Dật ca ca, cậu nói cho tôi biết, cậu đem nhốt anh ấy ở đâu?"

Đường Thiên Tuấn không kiên nhẫn, "Đã nói rồi, tôi không biết rõ."

Lâm Hiểu rống to, "Không biết rõ? Vậy cậu nói cho tôi biết, làm sao cậu biết anh ấy ở chung với tôi? Còn có, thức ăn hiện tại trong tay các người, chẳng lẽ không phải đoạt được từ biệt thự của tôi hay sao? Tên phản đồ Ngô Đại Minh kia đâu?"

Đường Thiên Tuấn thẹn quá hoá giận, "Ai để ý cô!" Hắn hướng tới binh lính phía trước hô to, "Binh lính, binh lính, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, sao ai cũng cho vào đây? Người này chúng tôi không biết là ai!"

Lập tức binh lính ngồi phía trước đem súng chĩa ngay Lâm Hiểu, "Vị tiểu thư này, mời cô mau rời khỏi, nếu không chớ có trách tôi không khách khí ."

Lâm Hiểu nhìn họng súng đen ngòm trước mắt, nhìn mặt Đường Thiên Tuấn đang cười nhạo, phẫn nộ, "Chú Đường, xin chú nói cho cháu biết tung tích Dật ca ca, chú nhất định biết rõ. Van cầu chú, Dật ca ca cũng là con trai của chú mà!"

Đường Thiên Tuấn nhìn Lâm Hiểu thế nhưng lại hướng về cha hắn cầu tình, vội vàng hô to, "Binh lính, giết cô ta cho tôi!"

"Chú Đường, chú Đường, chú nói vài lời đi."

Bình Luận (0)
Comment