Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 27

"Lâm Hiểu, mọi người dạo gần đây có tốt không? Ngô Đại Minh đâu?"

Nghe được tên này, sắc mặt Lâm Hiểu đen thui, "Không cần nhắc, hắn phản bội chúng tôi."

Hứa Nhan kinh hô một tiếng, "Sao lại như thế?"

Lúc các cô đang nói chuyện với nhau, Đường Thiên Dật đến trước Thiệu Nhạc Kỳ, "Anh họ Thiệu?". Nhìn cấp bậc của hắn cùng họ Thiệu, lập tức Đường Thiên Dật nghĩ đến quân giới bá chủ Thiệu gia, như thế nói, đây chính là thiếu gia Thiệu gia.

Thiệu Nhạc Kỳ gật đầu.

"Trong đội ngũ các người có phải có một gia đình họ Đường?" Đường Thiên Dật hỏi tiếp.

Thiệu Nhạc Kỳ híp híp mắt, "Tôi tại sao phải nói cho anh biết."

"Anh không cần nói, tôi đã biết." Kể từ khi thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, Đường Thiên Dật đối với vẻ mặt mọi người, ngôn ngữ thân thể biến hóa càng thêm nhạy cảm, hắn liếc thấy Thiệu Nhạc Kỳ biết rõ người Đường gia, như vậy bọn Đường Thiên Tuấn nhất định ở trong tửu điếm Đường gia.

Thiệu Nhạc Kỳ nhíu mày, đối với người trước mặt dù tàn tật nhưng không giảm phong thái nam tử chút nào hết sức hiếu kỳ, có thể sống ở mạt thế hơn một tháng cũng không thể xem thường, huống chi hắn sinh tồn còn khó khăn hơn!

Bên cạnh Hứa Nhan đã đạt được nhất trí với Lâm Hiểu, nhường bọn Lâm Hiểu lấy trước, còn dư lại sẽ thuộc về quân đội.

Đương nhiên Hứa Nhan cũng trưng cầu ý kiến Thiệu Nhạc Kỳ, được Thiệu Nhạc Kỳ đồng ý, Hứa Nhan hết sức cao hứng.

Lâm Hiểu kỳ quái Tiêu Phong đi chỗ nào, hắn không phải là phải đi theo Hứa Nhan sao?

Bọn họ vừa mới đi ra khỏi siêu thị vừa vặn chạm mặt Tiêu Phong, hắn mang theo vài cái ba lô quân đội phình phình đi tới từ đường phố bên trái.

Vừa nhìn thấy Hứa Nhan, hắn lập tức chạy tới, "Em không nói tiếng nào đã đi mất, làm hại anh lo lắng."

"Thật xin lỗi, à, nhìn xem em gặp được ai!" Nói xong liền nhìn về phía bọn Lâm Hiểu, Hứa Nhan kỳ thật có chút chột dạ, cô nhìn thấy bọn Thiệu Nhạc Kỳ hướng về phía siêu thị mới cùng đi lại đây, cô nghĩ chính mình có chút thích Thiệu Nhạc Kỳ.

"Là các người!" Tiêu Phong hướng về phía Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật gật gật đầu.

"Đúng rồi, vừa rồi quên hỏi, các người trụ ở nơi đó như thế nào, nếu muốn có thể đến chỗ chúng ta, chúng ta ở khách sạn Đường gia, nơi đó còn có động cơ điện dự bị nên có điện dùng, người cũng nhiều một chút thì tương đối an toàn hơn."

Lâm Hiểu khẽ mỉm cười, đang định cự tuyệt, ai ngờ Đường Thiên Dật đột nhiên nói ra, "Tốt."

Làm cho Lâm Hiểu kinh ngạc là, lúc trước nói không cần trụ khách sạn Đường gia là Đường Thiên Dật, hiện tại muốn trở về đó trụ cũng là hắn.

Đường Thiên Dật nhìn chăm chú Lâm Hiểu, làm Lâm Hiểu sắp sửa thốt ra nghi vấn lại nén trở lại, cô quay đầu nhìn về phía Lý Cường cùng Lý Song Bằng, "Hai người cảm thấy thế nào?"

Lý Song Bằng đương nhiên không muốn, cậu còn nhớ thù vừa rồi, "Chỗ ở chúng ta không phải là rất tốt hay sao."

Lý Cường lại không nghĩ như thế, trong lòng anh đối với quân nhân vẫn có cảm giác thân thiết hơn, cho dù đối với cách làm của Đường Thiên Dật có chút ít nghi hoặc, nhưng đối với quyết định này anh tán thành, hơn nữa cô bé kia nói không sai, nhiều người thật là an toàn hơn một chút, "Tôi không thành vấn đề."

"Ca! Anh như thế nào lại vậy!" Lý Song Bằng bất mãn.

Lý Cường không nhìn đến phản kháng của Lý Song Bằng, hướng tới Lâm Hiểu nói, "Không cần nghe cậu ta."

Hứa Nhan dịu dàng cười cười, "Quá tốt."

Lâm Hiểu đi theo phía sau xe quân của bọn họ, mấy người ngồi trong xe đều rất trầm lặng, Lâm Hiểu là vì quyết định đột nhiên quyết định, Lý Song Bằng là hờn dỗi.

Lý Cường cùng Đường Thiên Dật vốn dĩ cũng không phải người nói nhiều, bởi vì vậy bầu không khí trong xe lộ vẻ ngột ngạt.

Lý Cường đánh vỡ trầm mặc, "Được rồi, đừng dỗi như con nít nữa. Hiện tại thời tiết không biết sẽ kéo dài tới khi nào, hơn nữa bọn họ là quân đội, nói không chừng sẽ biết một chút tin tức, chúng ta đi theo bọn họ tuyệt đối so với tự mình chúng ta mù mờ khá hơn nhiều."

Lý Song Bằng dù sao cũng đã là người trưởng thành, giờ phút này nghe được anh họ nói như thế, cũng không còn tức giận, "Vậy chúng ta sắp xếp như thế nào?"

Hiện tại là Lý Cường lái xe, Lý Song Bằng ngồi kế bên tài xế, Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật ngồi ở ghế sau, nghe Lý Song Bằng hỏi thế, Đường Thiên Dật chen vào một câu, "Chúng ta đợi tí nữa cầm một phần thức ăn đi qua, cái khác giấu đi."

Lý Cường nhìn Đường Thiên Dật qua kính chiếu hậu, "Ừ, chúng ta xác thực phải cẩn thận một chút, nên có tâm phòng bị người khác."

Lý Cường dùng bộ đàm nói chuyện với bọn Thiệu Nhạc Kỳ tình huống bọn họ, sau đó quang minh chính đại trở lại chỗ đang ở, "Chỉ là, những vật này nên giấu ở đâu?" Lý Song Bằng rối rắm, để chỗ nào cũng không an toàn, hết sức dễ dàng bị tìm ra.

Đường Thiên Dật lạnh nhạt, "Đi theo ta."

Bọn Lâm Hiểu đều hết sức nghi hoặc, đi đâu?

Kết quả Đường Thiên Dật dẫn bọn họ đến đằng sau quán trọ, đây có một cái kho hàng nhỏ, bên trong trừ một cái sô pha hư không còn dùng đến, căn bản không còn thứ gì. Sau đó thấy hắn đi đến trong góc, dời mặt ghế sô pha đi, thần ký nhấc sàn nhà lên, phía dưới lập tức lộ ra một cửa động đen nhánh.

"Này, này bên trong là cái gì? Không phải là hầm chứa thức ăn đi?" Lý Song Bằng kích động.

Lâm Hiểu cũng nuốt một ngụm nước bọt, "Dật ca ca, anh xác định bên trong không có thây ma?"

Đường Thiên Dật chớp chớp lông mày xinh đẹp, "Anh đã dò xét qua, bên trong vật gì cũng không có."

"Dật ca ca anh thật lợi hại, anh như thế nào phát hiện được chỗ này?" Lâm Hiểu hỏi xong liền cảm giác mình hỏi một vấn đề thật ngu xuẩn, có thể là phát hiện như thế nào, khẳng định là bởi vì dị năng của hắn.

Đường Thiên Dật trả lời lời ít mà ý nhiều, "Dị năng. Bên trong còn có một cái địa đạo thông hướng phía dưới." Hoàn toàn vẻ mặt không có chút rung động nào, không có chút nào khinh bỉ đối với chỉ số thông minh của Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu lúng túng ho nhẹ một tiếng, Lý Song Bằng mặt mày rạng rỡ, "Ca, chúng ta nhanh đi đem đồ dời đến đây đi."

Lâm Hiểu luống cuống đứng tại chỗ, từ ngày boss vô duyên vô cớ phát giận, Lâm Hiểu liền có chút không dám đơn độc chung đụng cùng boss, "Em đi hỗ trợ."

Lâm Hiểu vừa mới chuyển mình, liền bị Đường Thiên Dật kêu lại, "Chờ một chút."

Lâm Hiểu không thể không dừng bước, xoay người, "Như thế nào?"

Đường Thiên Dật thay đổi tư thế ngồi thẳng tắp đoan chính, cúi đầu, song tay hắn nắm thật chặt tay vịn xe lăn, "Em có phải sợ anh hay không?"

Lâm Hiểu vừa nghe, vội vàng khoát tay, "Không có, không có, không có có chuyện này."

"Đừng nói cho anh, em không trốn tránh anh."

Lâm Hiểu ngụy trang bị Đường Thiên Dật bóc trần, trong nội tâm hoảng loạn, "Em, em chỉ là..." Lâm Hiểu muốn nói cái gì đó, Đường Thiên Dật lại là nhàn nhạt nói ra, "Anh biết rồi."

Nói xong cũng chuyển xe lăn dự định rời đi, Lâm Hiểu nhìn thấy bóng lưng cô đơn, tiêu điều của hắn, lại nhớ tới những ngày ngày họ cùng nhau qua lại, trong nội tâm sự sợ hãi đối với Đường Thiên Dật chậm rãi biến mất, mình đang sợ cái gì? Mình không phải là đã sớm biết từ sách, tính tình của Đường Thiên Dật là như thế nào sao? Cũng là lúc trước chính mình quyết định muốn đi theo hắn! Đột nhiên muốn nhúng tay vào cuộc sống của hắn là mình, hiện giờ lại đang sợ hắn, cũng là mình!

Nội tâm Lâm Hiểu dần dần bị thay thế bởi sự đau lòng, đại não còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Hiểu liền như một cơn gió chạy lên, ôm lấy cổ Đường Thiên Dật, đầu đặt trên vai hắn.

"Thực xin lỗi, Dật ca ca, em biết rõ vài ngay nay hành vi của em làm anh thương tâm, nhưng mà không phải em cố ý, em chỉ là, chỉ là có chút thấp thỏm, dù sao anh bây giờ trở nên có chút bất đồng, em cần chút thời gian để thích ứng, nhưng mà em thật không có trốn tránh anh."

Động tác đẩy xe lăn bị dừng lại vì Lâm Hiểu bổ nhào về phía trước, cảm nhận được hô hấp ấm áp của Lâm Hiểu bên tai mình, làm Đường Thiên Dật cơ hồ lòng đã tuyệt vọng lần nữa lại ấm áp, nhưng như thế nào còn chưa đủ, hắn muốn đáp án xa hơn, không phải là cái này.

Bởi vì thế, Đường Thiên Dật kéo tay Lâm Hiểu đang vòng quanh cổ mình xuống, lạnh lùng nói ra, "Em không cần phải nói nữa, anh đã hiểu."

Phát giác được Đường Thiên Dật lại muốn đi, Lâm Hiểu bắt đầu thất kinh, "Không, không, Dật ca ca, anh không hiểu, anh không hiểu, em thích anh." Vừa nói ra lời thổ lộ này, Lâm Hiểu như phảng phất tháo xuống áp lực trong lòng, lại có điểm bình nứt không còn sợ vỡ, "Em chỉ là thích anh mà thôi, nhưng mà, nhưng mà em không biết rõ anh vì sao lại biến thành như thế này, em muốn hỏi, lại không dám hỏi, em sợ em hỏi anh, anh lại không thích em nữa. Em muốn dựa vào anh, nhưng trong lòng lại không biết anh đang suy nghĩ gì, em là sợ, nhưng em sợ nhất là anh không để ý đến em nữa."

Nói nói, kỳ thật Lâm Hiểu cũng không biết mình đang nói gì, đã có điểm lộn xộn loạn lên, nói xong lời cuối cùng lại ôm chặt cổ Đường Thiên Dật khóc lên.

Đường Thiên Dật chuyển xe lăn lại, nhìn trước mắt Lâm Hiểu như con mèo nhỏ khóc đến mịt mù, bắt đầu đau lòng, dịu dàng lau nước mắt cô rơi xuống, "Thật sự là ngốc."

Nói xong đem Lâm Hiểu ôm vào trong ngực, vỗ vỗ sau lưng cô, "Thích anh cũng không sai, em chẳng lẽ đã quên, em chính là vợ tương lai của anh."

Lâm Hiểu ở trong ngực Đường Thiên Dật, cảm thụ được cái ôm rộng lớn, ấm áp, lại nghe đến được lời nói ôn nhu khó có được từ hắn, dần dần thẹn thùng cùng ngọt ngào dâng lên trong lòng cô.

Lâm Hiểu không nhìn thấy được, Đường Thiên Dật đang ôn nhu ôm ấp đồng thời lộ ra một bộ vui vẻ, bắt được em, cô gái của ta. Chỉ là không biết hắn nhìn thấy gì lại phát ra một tia cười lạnh, cô ấy là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp cô ấy từ bên cạnh ta.

Trên bờ môi đơn bạc lộ ra một nụ cười nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment