Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 35

Những người ở đây nghe đến chút thịt bò đến tay đều vui vẻ, mà Lâm Hiểu lại vô cùng nóng lòng, "Dật ca ca đâu rồi?"

Lâm Hiểu tìm một vòng cũng không phát hiện tung tích Đường Thiên Dật, hỏi Lý Cường cùng Lý Song Bằng, cả hai đều lắc đầu.

Lâm Hiểu càng thêm vội vàng, Đường Thiên Dật đã đi đâu? Chính mình vừa rồi nên trở lại với hắn!

Lý Cường vỗ vỗ vai Lâm Hiểu, "Không nên gấp, chúng ta đi hỏi một chút, nhất định là có người trông thấy hắn."

Cô bắt đầu lo lắng tìm người hỏi thăm, còn tốt Đường Thiên Dật đặc thù rất rõ ràng, vừa vặn có một người trung niên thấy được mọi việc phát sinh giữa Đường Thiên Dật và người gầy gò kia.

Lâm Hiểu nắm chặt cánh tay hắn, "Chú xác định có thấy anh ấy không có việc gì cả?"

"Tôi xác định. Không phải tôi nói nhiều, bên ngoài nguy hiểm như vậy, cô như thế nào lại đồng ý để bạn trai đi ra ngoài? Cô xem, vạn nhất có chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì phải làm thế nào, lần sau không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy." Người trung niên tận tình khuyên bảo.

Lâm Hiểu lại lo lắng chuyện khác, nếu Đường Thiên Dật đã không sao, vậy hắn đã đi đâu?

Cô vội cám ơn người trung niên, sau vội vã đi tìm Lý Cường cùng Lý Song Bằng, "Dật ca ca không có chuyện gì, nhưng anh ấy đi đâu không rõ, không biết có phải vừa rồi lúc chạy bị thất lạc."

Lý Cường an ủi, "Nếu anh ta đã không có việc gì, vậy cô yên tâm đi, tôi nghĩ anh ta khẳng định cũng đang nghĩ ra biện pháp tìm cô."

Lý Song Bằng cũng nhẹ nói, "Đúng vậy, anh ta cường đại như thế, nói không chừng vừa rồi gặp được chuyện gì."

Lý Song Bằng không biết rõ cậu nói một câu lại trúng, Đường Thiên Dật thật là gặp chuyện.

Hắn lúc này ở trong một gian phòng, nhưng không phải là một người.

Người kia trong phòng dường như bị một bàn tay vô hình bắt lấy cổ, áp chế vào trên vách tường, sắc mặt trở nên nghẹn tím, chân đạp tứ tung trong không khí như muốn tránh thoát trói buộc vô hình, người này chính là Đường Thiên Tuấn!

Khi đó, sau khi Đường Thiên Dật xử lý người gầy gò xong, đột nhiên thấy thân ảnh Đường Thiên Tuấn xa xa, mà bên cạnh lại không có người nào, đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm một thuở, trước đây Đường Thiên Tuấn căn bản chưa từng đi ra khỏi khách sạn Đường gia, mình không tìm ra được thời cơ, mà lần này sở dĩ hắn đổi chủ ý đồng ý Lâm Hiểu tham dự hành động cũng bởi vì hắn nghe được Đường Thiên Tuấn cũng sẽ tham gia. Thật vất vả mới có dịp Đường Thiên Tuấn ra ngoài, bỏ qua lần này, hắn không biết lần tới sẽ là khi nào. Khi nghĩ đến bọn họ bị chia ra khác đội, hắn còn nghĩ sẽ không gặp được Đường Thiên Tuấn, không ngờ hắn ngược lại tự đưa mình tới.

Cho nên hắn liền lặng lẽ đi theo, cuối cùng đem Đường Thiên Tuấn ngăn ở một gian phòng.

Đường Thiên Dật cười lạnh, "Ngươi không nghĩ tới có một ngày ngươi rơi xuống trong tay ta."

Đường Thiên Tuấn càng không ngừng giãy giụa, nhưng như thế nào cũng không thể động đậy, ngay thời điểm hắn sắp tắt thở, lực lượng vô hình kia đột nhiên buông lỏng, hắn bỗng chốc rơi xuống đất.

Đường Thiên Tuấn cả người cuộn mình trên mặt đất như con tôm, ôm cổ họng, không ngừng ho khan.

"Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng chết như thế." Đường Thiên Dật trên mặt đầy vẻ dữ tợn.

Đường Thiên Tuấn chậm rãi ngồi dậy, vừa vuốt cổ vừa ho, mặt mũi đầy khiếp sợ, "Ngươi! Ngươi!... Ngươi thế mà thức tỉnh dị năng! Vì sao ngươi có thể có dị năng!"

"Đó là bởi vì ngươi là một tên dã chủng, dã chủng thì tại sao lại có thể có dị năng?"

Đường Thiên Tuấn bị một câu dã chủng tức giận đến không nhẹ, "Hắc, ta là dã chủng? Ngươi mới là thứ bị Đường gia vứt bỏ, giống như mẹ của ngươi!" Đường Thiên Tuấn vừa nói xong liền phát hiện mình nói lỡ miệng, trên mặt lóe ra tia ân hận, đáng tiếc lời này nói ra đã không thể thu trở lại.

Đường Thiên Dật phút chốc nghiêng người về phía trước, nguy hiểm híp mắt nhìn Đường Thiên Tuấn. Cái gì gọi là Đường gia vứt bỏ? Hơn nữa còn có quan hệ với mẹ của mình! Mẹ hắn lúc hắn mười hai tuổi vì tai nạn xe cộ qua đời. Cái chết của mẹ hắn vẫn là nỗi đau trong lòng Đường Thiên Dật, khi đó mẹ hắn nếu không phải đi mua bánh sinh nhật cho hắn sẽ không phát sinh tai nạn, những năm gần đây hắn liên tục tự trách cứ mình, vậy mà giờ khắc này từ trong miệng Đường Thiên Tuấn tựa hồ có ẩn tình gì đó. Đường Thiên Dật làm sao ngồi yên, "Mẹ ta? Ngươi có phải biết cái gì hay không! Nói!"

Đường Thiên Tuấn đóng chặt miệng, tuyệt không nói cho Đường Thiên Dật nghe chân tướng.

Đường Thiên Dật trên mặt hiện lên một tia hứng thú, "A? Ngươi ngược lại rất có cốt khí, nhưng ta có rất nhiều biện pháp để cho ngươi mở miệng!"

Trong chớp mắt, Đường Thiên Tuấn bị Đường Thiên Dật dùng tinh thần lực khống chế quăng khắp bốn phía trong phòng, mặt hắn bởi vì bị đụng nhanh chóng sưng phồng lên, mặt vốn là nhìn anh tuấn đã biến thành đầu heo, càng làm cho hắn khó có thể chịu đựng là đau đớn trên thân thể.

Nghĩ đến hắn Đường Thiên Tuấn từ khi ra đời tới nay, chưa một lần bị đả thương nặng như thế, đau đớn trên người cơ hồ muốn làm cho hắn ngất đi, thế nhưng vẫn chưa phải là hết.

Đường Thiên Dật đem xe lăn đến trước người Đường Thiên Tuấn, từ bên hông lấy ra một cây đao nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, "Nghe nói tay đứt ruột xót, ngươi nói nếu như ta cắt đứt chỉ một ngón của ngươi, tim ngươi có đau không?"

Mới vừa dứt lời, Đường Thiên Tuấn đã kêu lên thảm thiết, ngón tay út đã đứt rời, Đường Thiên Dật cười nhạt, "Ngươi có nói không?"

Đường Thiên Tuấn mặt vừa đỏ vừa sưng, nước mắt nước mũi đầy mặt, nếu mẹ hắn ở đây phỏng đoán cũng không nhận ra được hắn, "Ta nói, ta nói."

Đường Thiên Tuấn lúc này mới đem sự tình nói ra.

Nguyên lai năm đó Đường Lương Văn cùng mẹ Đường Thiên Dật thuộc về thương nghiệp liên hôn, hai người căn bản là không yêu nhau. Trước khi Đường Lương Văn kết hôn có một mối tình đầu, người đó chính là mẹ Đường Thiên Tuấn, Thẩm Mai. Khi đó nhà Thẩm Mai rất nghèo, ông bà nội Đường Thiên Dật căn bản không đồng ý cho hai người ở chung một chỗ, cuối cùng tạo thủ đoạn bắt Thẩm Mai rời đi.

Sau khi Đường Lương Văn kết hôn, trong tim vẫn thủy chung nhớ mãi mối tình đầu, lúc mẹ Đường Thiên Dật đang mang thai, hắn lại lần nữa gặp được Thẩm Mai, sau đó thiên lôi địa hỏa, hai người tình cũ đến với nhau, rất nhanh Thẩm Mai cũng mang thai.

Đường Lương Văn vô cùng vui vẻ, đáp ứng Thẩm Mai chờ sau khi sinh con ra, sẽ giải thích rõ ràng cho cha mẹ mình, sau đó ly hôn với mẹ Đường Thiên Dật rồi sẽ cưới Thẩm Mai.

Đáng tiếc sự tình không tốt đẹp như Đường Lương Văn nghĩ, mẹ Đường Thiên Dật sinh con ra, Đường gia có người thừa kế tương lai, cha mẹ Đường Lương Văn tự nhiên không đồng ý hắn ly hôn. Hơn nữa biết rõ Thẩm Mai mang thai sau, chẳng những yêu cầu Thẩm Mai rời Đường Lương Văn đi, hơn nữa cũng phải bỏ đứa bé trong bụng.

Sau cụ thể xảy ra chuyện gì, Đường Thiên Tuấn cũng không phải rõ ràng lắm, dù sao cuối cùng Thẩm Mai phải đi. Nhưng cũng chính bởi vì Đường gia mãnh liệt phản đối, khiến cho Đường Lương Văn cùng Thẩm Mai trong lúc đó tình cảm càng kiên định, mà Đường Thiên Tuấn là đứa con thứ hai của bọn họ.

Thẩm Mai vì mất đi đứa con thứ nhất trở nên đầy cừu hận với mẹ Đường Thiên Dật, cho rằng nhất định là bà ở sau lưng xúi giục cha mẹ Đường Lương Văn ép mình bỏ thai. Hơn nữa nếu mẹ Đường Thiên Dật không chết, bà ta vĩnh viễn không có cơ hội đường đường chính chính tiến vào Đường gia, cho nên bà ta phải nghĩ biện pháp, động tay trên xe của mẹ Đường Thiên Dật, khiến cho mẹ hắn chết bởi tai nạn xe cộ.

Bà ta cho rằng khi mẹ Đường Thiên Dật mất đi, bà ta có thể mang theo Đường Thiên Tuấn tiến vào Đường gia, nhưng ông bà nội Đường Thiên Dật nói gì cũng không đồng ý, thậm chí nói ra nếu Đường Lương Văn kiên trì cưới Thẩm Mai, như vậy cổ phần Đường gia hắn sẽ không lấy được chút nào cả.

Cho nên những năm gần đây Thẩm Mai cũng chỉ là tình nhân của Đường Lương Văn. Cuối cùng sau khi ông bà nội Đường Thiên Dật qua đời, bà ta nghĩ lần này nhất định có thể gả, ai ngờ bà nội Đường Thiên Dật lưu lại một chiêu, đem phần lớn cổ phần trong tay bọn họ chuyển cho Đường Thiên Dật, khiến hắn trở thành cổ đông lớn nhất của xí nghiệp Đường thị. Mà thời điểm bà nội hắn mất, Đường Thiên Dật đã trưởng thành, dựa vào cổ phần trong tay cùng trí tuệ của hắn, hắn đã vững vàng phát triển Đường thì, mà Đường Lương Văn ngược lại chỉ là Phó tổng quản lý, ở Đường thị lời nói không có mấy trọng lượng.

Những năm gần đây Thẩm Mai đã nhịn đủ lâu, tận mắt nhìn con trai mình chỉ có thân phận con ngoài giá thú, chính mình cũng chỉ là tình nhân Đường Lương Văn, trong nội tâm oán hận không hết, bà ta nghĩ tới chiêu cũ, làm Đường Thiên Dật giống mẹ mình chết trong tai nạn xe cộ. Đáng tiếc mệnh Đường Thiên Dật cứng rắn, thế mà lại không chết.

Bất quá bởi vì Đường Thiên Dật bị tai nạn, làm cho Đường Lương Văn có thời gian xoay người, nhanh chóng thu mua cổ phần khắp nơi, dần dần chuyển người, mạnh mẽ lên.

Cho đến lúc này Đường Thiên Dật mới biết được nguyên lai năm đó mẹ mình chết là vì Thẩm Mai này, mà chính mình cũng bởi vì bà ta mà biến thành tàn phế!

Hắn ngửa mặt lên trời nở nụ cười, phảng phất phát hiện chuyện gì thú vị, sau đó nụ cười trên mặt lại biến mất vô tung vô ảnh, lãnh khốc nhìn Đường Thiên Tuấn, "Cho nên ngươi muốn chết như thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment