Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 20

Điện thoại vẫn tiếp tục reo vang, cuộc gọi thứ hai trăm lẻ tám trong ngày. Tất cả đều từ Chân Dịch, tôi nhìn màn hình sáng lên rồi tắt không biết bao nhiêu lần tâm hồn càng thêm mệt mỏi liền dứt khoát tắt luôn máy, lấy sim ra rồi bẻ làm đôi. Vẫn là dãy số năm năm trước lúc nào cũng đứng đầu danh sách cuộc gọi của tôi, sau năm năm im lặng lại trở về khủng bố tinh thần người ta như vậy. Tôi nhìn điện thoại cáu gắt:

"Mẹ nó gọi lắm thế, bà đây còn lâu mới nghe"

Lúc bà đây bụng mang dạ chửa con nhà ngươi nghèo đến nỗi ba bữa ăn không đủ chất ngươi có gọi không vậy, lúc này con bà nuôi lớn như vậy rồi định nhận không ư? Mơ đi nhé!

"Trường Quân!" Mạnh Tưởng Nhiên gọi "Bất Hối, Dư Khả mau xuống ăn cơm"

Quăng điện thoại lên giường tôi chạy vụt xuống dưới lầu, dưới nhà ăn, một bàn ăn bằng gỗ được phủ lớp khăn trải bàn màu trắng tinh cùng ánh đèn vàng nhạt, có một chàng trai đang khom người xếp các đĩa đồ ăn lên, mùi hương của thức ăn toả ra đánh thức vị giác làm tôi đói bụng vô cùng. Nhưng tại sao tôi lại thấy chàng trai kia mới là thứ hấp dẫn nhất nhỉ? 

Như cảm nhận được sự hiện diện của tôi anh quay đầu cười rồi vẫy vẫy tay gọi tôi lại gần. Tôi vô thức tiến lại gần

"Ăn cơm thôi" Mạnh Tưởng Nhiên nói

Tôi khec gật đầu, trong tâm trí lại lướt qua hình ảnh cậu nhóc năm nào kéo tay tôi ngồi vào bàn ăn, cậu nhóc ấy cũng dịu dàng như vậy. Mạnh Tưởng Nhiên cái tên này lúc nào cũng làm người ta có cảm giác được nâng niu như vậy.

"Mẹ" Bất Hối lao vào chân tôi ôm chặt lấy " Mẹ ơi, nhà này to thật đó, còn có cả bể bơi, hồ cá, còn có cả một phòng đầy gấu bông và búp bê luôn"

Mạnh Tưởng Nhiên cười:

"Căn phòng búp bê kia là của mẹ cháu ngày trước đấy"

Bất Hối ngước mắt lên hỏi tôi:

"Thật luôn á mẹ! Mẹ sao bây giờ con mới biết, ngày xưa mẹ ở với chú Mạnh à?"

Khi tôi chưa biết trả lời ra sao thì Mạnh Tưởng Nhiên đã nói:

"Tất nhiên rồi mẹ con là con dâu nuôi từ bé của chú mà!"

"Mẹ, con dâu nuôi từ bé là gì ạ?"

"Tưởng Nhiên" Tôi cao giọng cảnh cáo "Anh đừng dạy hư con em"

"Chú Mạnh chú Mạnh con cũng muốn được làm con dâu nuôi từ bé nhà chú"

Nghe Bất Hối nói thế cả tôi và Mạnh Tưởng Nhiên đều cười, trẻ con thật ngây thơ, anh vuốt tóc con bé rồi nói:

"Nhưng mẹ con đã làm con dâu nuôi từ bé nhà chú rồi, con tìm nhà khác đi nha"

"Cô chủ, cậu chủ đến giờ ăn rồi không mau ăn thức ăn sẽ nguội mất"

Ngồi vào bàn, tôi thích thú nhìn món ăn đầy màu sắc đang toả hương thơm hỏi:

"Mạnh thiếu gia, không phải anh đi học nấu ăn đó chứ? Sao lại có thể nấu ngon như vậy?" 

Tôi gắp thịt cá đã đc bỏ xương thấm đầy sốt cà chua bỏ vào miệng. Vị cá thơm ngậy cùng sốt cà chua thanh thanh kết hợp lại ngon đến nỗi tôi nhắm cả hai mắt lại.

"Ngon không? Anh có học qua ba năm"

"Ba năm?" Tôi trợn mắt.

Không phải chứ Mạnh thiếu gia không lo quản lý công ty lại đi học mấy cái này làm gì? 

Như đoán được suy nghĩ của tôi anh nháy mắt cười:

"Sao? Thấy anh có giống mẫu người đàn ông gia đình mọi cô gái đều ao ước không?"

Thấy vẻ tư tin của anh tôi giả bộ dùng mắt liếc ngang dọc trên người Mạnh Tưởng Nhiên:

"Uhm... để em xem nào! Ngũ quan, tốt. Thân hình, tốt. Nhiều tiền, có sự nghiệp biết nấu ăn lại dịu dàng. Mạnh thiếu gia quả thực là con rùa vàng nha"

Dư Khả kéo tay tôi hỏi:

"Mẹ rùa vàng là sao ạ? Chú Mạnh đâu phải con rùa đâu?"

Quay sang nhìn con trai mình, tôi đánh giá, haizz mắt này mũi này, cái khoé miệng còn bé mà đã nhìn ra bộ dáng ngại nghễ của người kia rồi. Tôi véo má con trai mắng:

"Aizz... Dư Khả mẹ không nuôi con nữa sao lại không giống mẹ chút nào thế này?"

"Thế thì để chú Mạnh nuôi là được rồi! Dù sao bộ dáng con đẹp thế này, đứng cạnh chú Mạnh sẽ hợp hơn với mẹ"

"Cái tên tiểu tử này..." Tôi cầm đôi đũa gõ vào đầu De Khả

"Mẹ, anh nói đúng đó" Bất Hối phụ hoạ.

Nhìn xem, xem tôi sinh ra hai đứa con này vất vả bao nhiên mà bây giờ lại đòi nhận người khác làm cha. Thật là hận không thể nhét bọn chúng trở vào để nặn lại mà! Hừ sửa hết mắt mũi bọn nhóc một lượt.

"Các con nói gì chứ! Mẹ cũng là một mỹ nhân mà"

Phía bên kia Mạnh thiếu gia trực tiếp nghẹn cơm ho sù sù. Mạnh Tưởng Nhiên với lấy cốc nước hầu gái đưa tới vừa uống vừa vỗ ngực. 

Anh Mạnh à? Có cần khoa trương như vậy không?

"Khụ...khụ... được rồi em là mỹ nhân mau bỏ chân ra em đạp anh đau chết mất"

Tôi lườm anh một cái rồi mới thu chân ngọc về, đáng đời ai bảo cười tôi.

Sau một hồi quậy phá, tất cả đều vui vẻ ăn hết bữa cơm, Bất Hối và Dư Khả khoa trương xoa cái bụng tròn lẳn của mình:

"Chú Mạnh chú là nhất luôn đó"

"Nhất cái gì mà nhất còn không nhớ xem mấy năm nay ai nấu cơm cho con"

Tôi nói sau đó vén cái áo bị Dư Khả kéo lên xuống dặn:

"Ai cho con kéo áo lên? Lạnh bụng bây giờ" 

Thằng bé bĩu môi một cái rồi trườn xuống ghế dắt tay em gái chạy ra khỏi phòng ăn:

"Mẹ con đi xem ti vi đây"

Tôi nhìn theo bất lực thở dài, chạy như vậy dễ đau bụng lắm con trai.

Mạnh Tưởng Nhiên thu hết một màn này vào trong mắt, anh khẽ vỗ vỗ tay tôi nói:

"Bọn nhóc cũng lớn rồi, em quản nhiều làm gì, chúng ta lên phòng bàn việc"

"Này anh, con em vẫn chưa được 5 tuổi đâu"

Tôi tuy nói vậy nhưng ánh mắt cũng dịu đi nhiều, Mạnh Tưởng Nhiên cười xoà đứng dậy đi vào thư phòng trước, tôi cũng đi theo sau.

Lần này Mạnh Tưởng Nhiên cho tôi cơ hội làm lại ước mơ tôi nhất định phải nắm chắc mới được. Dự án này thành công tôi vừa có thể trả nợ cho anh vừa không sợ Chân Dịch nữa. 

Nhớ tới Chân Dịch tôi lại thở dài ảo não, một người đàn ông tốt như thế, đáng tiếc tôi không đủ phúc phận.
Bình Luận (0)
Comment