Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 22

Đứng bên ngoài của kính phòng họp, chỉ cần hơi nghiêng mặt tôi đã có thể nhìn thấy toàn bộ diễn biến bên trong.

Mạnh Tưởng Nhiên mặc một bộ vest màu xanh ngọc thẫm cùng màu với bộ vest tôi đang mặc mà anh gửi cho, khí thế ngồi ở ghế trung tâm vừa điềm tĩnh vừa cao lớn khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng. Thật đúng là mẫu người đàn ông thành đạt tiêu chuẩn

Mà... liếc về phía ghế đầu tiên bên tay trái, đại cổ đông của "beyond beauty"- Chân Dịch mặc vest xám nhạt kết hợp với áo sơ mi trắng, anh không thắt ca vát mà để cúc cổ mở rộng, tuy trông có chút tuỳ hứng nhưng lại lơ đễnh lộ ra khí chất vương giả kiêu ngạo tận trong xương tuỷ của Chân gia. Anh như một con sư tử cai quản núi rừng, bày ra bộ dáng lười biếng nhưng vẫn uy nghiêm đến nỗi không ai át được. 

Cũng may tôi không nuôi Dư Khả thành cái bộ dạng nhe vậy, kiêu ngại như thế ai mà thèm thích chứ. 

Tôi lén bĩu môi bỗng của mở ra, cô thư kí của Mạnh Tưởng Nhiên gật đầu với tôi nói:

"Sếp tổng cho gọi chị vào"

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã biết, hít sâu một hơi, tôi ưỡn ngực đi vào. Cố gắng bước chậm làm cho tiếng giày cao gót càng rõ ràng trong phòng họp yên tĩnh. 

"Xoạt" Chân Dịch đứng bật dậy nhìn tôi, ánh mắt từ không thể tin nổi sang thông suốt rồi sau đó là phẫn nộ. 

Tôi cũng bình tĩnh đón nhận tất cả biểu hiện này sau đó rời tầm mắt đi, bước đến cạnh Mạnh Tưởng Nhiên.

"Xin chào tôi là Bất Trường Quân, người phụ trách dự án này."

Cả phòng họp dường như bị kinh hãi trước hành động của Chân Dịch, phải biết rằng Chân Dịch vốn được mệnh danh là lạnh nhạt vô tình, là tên mặt lạnh điển hình trong giới kinh doanh, cũng không có ít người nhận ra tôi là thư kí cũ của Chân Dịch mấy năm trước. 

Sở dĩ họ nhớ kĩ tôi như thế cũng là vì phần lớn tôi đều làm việc trên bàn tiệc cũng là thư kí lâu nhất của Chân Dịch. Với diện mạo, gia thế như vậy, có cô gái nào không động lòng chứ, Chân tổng liên tiếp bị thư kí tấn công đã không còn là chuyện hiếm có vậy nên cứ hơn một tháng lại thay thư kí một lần, chỉ duy nhất có tôi thời gian làm cho anh ta tính bằng năm. Sau này khi tôi bỏ đi Chân Dịch liền thuê thư kí là nam, chính vì điều này tôi đã trở thành huyền thoại thư kí trong mắt nhiều người.

"Cô Quân, hình như trước đây cô ở dưới trướng cậu Chân phải không?"

Một người đàn ông to béo híp đôi mắt mỡ lại hỏi, câu hỏi này làm cả phòng xôn xao không ít. Tôi cười:

"Đó là trước đây, còn hiện tại tôi là quản lý của dự án này, là giám đốc của Mạnh thị."

Nói xong tôi mở tập tài liệu ra:

"Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi chứ, trong tay các vị là bảng tổng kết về...."

"Bịch"

Chân Dịch bỗng nhiên ném thẳng quyển tài liệu lên bàn khiến tập giấy trong đó bay lên, trong bỗng chốc mọi thứ trở nên hỗn độn. 

Tôi cau mày, tay siết chặt lại, anh ta luôn đáng ghét như thế, thật sự quá kiêu căng rồi.

"Không cần phải bàn nữa, tôi rút vốn, Chân thị sẽ không tham gia dự án này của cô"

"Tại sao?" Tôi hỏi

Chân Dịch nhếch mép:

"Cô hỏi tôi sao ấy à? Vì thiếu gia đây không vui đã đủ chưa?"

"Chân tổng, anh cũng không thể vô lý như vậy"

Mạnh Tưởng Nhiên nói, đứng dậy tiến đến bên cạnh tôi khẽ chắn phía trước. 

Tôi thực sự tức giận, Chân Dịch hại cả nhà tôi như thế, hại tôi đến mức này tôi còn chưa hận hắn, chưa trách móc một lời, tại sao hết lần này đến lần khác lại muốn làm khó tôi như thế? Anh ta tưởng anh ta là ai cơ chứ? Họ Chân thì hay lắm sao? Hừ... con tôi có chết cũng không bao giờ mang cái học đó. Chân gia cái rắm, bà đây nhổ vào.

Tôi đẩn Mạnh Tưởng Nhiên ra, lách lên trước tức giận nói, ngữ điệu có chút căm ghét:

"Chân tổng, anh đang làm cái gì ở đây thế? Mạnh thị chúng tôi dí dao vào cổ bắt anh đầu tư sao? Hôm nay anh đến đây rồi lại muốn rút vốn? Ở đâu ra chuyện làm ăn thiếu quy tắc như vậy? Đây là phong thái của Chân gia hay sao? Muốn rút vốn? Đâu có dễ như vậy!"

"Mấy năm không gặp miệng lưỡi lại càng bén nhọn"

Chân Dịch cười lạnh.

"Nhọn đến mấy cũng không sắc được bằng ngài Chân tổng."

"Được" Chân Dịch thở ra một hơi, quay về nhìn các cổ đông đang bị doạ cho ngây người 

"Chân Dịch tôi xưa nay không phải là người không nói lý lẽ, tôi rút chính là vì cô ta không đủ năng lực. Là một nhà đầu tư tôi lại có thể nhét tiền vào một dự án sẽ âm sao?"

Tôi cao giọng:

"Anh còn chưa nhìn vào bản kế hoạch của tôi...."

"Không cần nhìn, người không giữ chữ tín như cô, đột nhiên biến mất, cũng không biết được lần này có mang tiền vốn rồi chạy hay không."

Mọi người trong phòng không hiểu lời này nhưng tôi hiểu được, Chân Dịch rất phẫn nộ với hành động bỏ đi của tôi. Nhưng thế thì sao chứ? Con tôi tôi mang chúng đi đâu chả được, anh ta không chăm dưỡng một ngày thì quyền đâu mà lên tiếng.

"Chân Dịch" Tôi không kìm được mà gọi thẳng tên anh ta " cuộc họp của tôi không phải là để anh làm trò đùa"

"À... vẫn còn nhớ tên tôi là Chân Dịch cơ đấy."

Mạnh Tưởng Nhiên im lặng nãy giờ bỗng cười khẩy mọit cái:

"Chân tổng, cửa lớn ở kia không tiễn, mai tôi sẽ cho người sang làm việc với bên anh, không phải chỉ là 25% thôi sao cần gì phải làm lớn vậy."

Quay sang phía cổ đông đàn bàn tán:

"Các vị, nếu thấy không hứng thú cũng có thể rời đi"

Sau đó anh kéo tay tôi định đi thẳng ra cửa. Tôi đang theo đà lực kéo của Mạnh Tưởng Nhiên bỗng nhiên phía sau có một lực đạo kéo giật ngược trở lại khiến tôi lảo đảo ngã về hướng lực đạo đó.

Bất chật xô vào một vòng tay cứng cáp, mùi hương này... 5 năm rồi... Chân Dịch.

Ngẩng lên chính là đường cong của chiếc cằm kiêu ngạo, quanh mũi là hơi thở quen thuộc khiến tôi bỗng muốn ôm lấy người đàn ông này.

Chân Dịch ôm nửa người tôi trong lòng còn Mạnh Tưởng Nhiên vẫn cầm một cánh tay tôi dằng lại, hai bên nhìn nhau không ai chịu nhún nhường.

"Buông tay" Mạnh Tưởng Nhiên lạnh mặt nói.

Tưởng Nhiên trong nghề luôn là người ấm áp, hoà nhã, rất ít khi lạnh lùng thế này khiến người ta không khỏi sợ hãi. 

"Bỏ tay ra khỏi người phụ nữ của tôi đi Mạnh Tưởng Nhiên" Chân Dịch đốu với ánh mắt chòng chọc của đối phương cứng rắn đáp lại.

Chỉ là... người phụ nữ của tôi? Ai... ai chứ!! Tôi chán ghét đẩn Chân Dịch ra nhưng thử vận sức mới biết lúc này anh ôm tôi chặt thế nào, dù cố hết sức thì tôi cũng chỉ có thể giãy dụa chút ít.

"Chúng tôi về đây!" Mấy vị cổ đông thấy không khí căng thẳng cũng thức thời cáo biệt rồi trốn mất dạng. 

Đừng mà... tôi thầm gào thét trong lòng, mấy vị cổ đông ơi!!! Tôi còn chưa trình bày bài diễn thuyết mấy đêm thức học thuộc mà!

"Chân Dịch, phát điên gì đó bỏ tôi ra. Mẹ kiếp mau bỏ ra đồ khốn"

Mắng xong tôi tiệm mồm ngoạm luôn một cái lên bà tay trắng nõn của Chân Dịch ra sức nghiến, vì thế chẳng mấy chốc đã có vị mằn mặn ở trong miệng.

"Huỵch" Tưởng Nhiên đấm thẳng vào mặt Chân Dịch.

Tôi bị doạ cho đơ người trước hành động này, Chân Dịch lảo đão, cách tay ôm tôu cũng nơi lỏng, Tưởng Nhiên lậo tức kéo tôi về phía sau anh. Tay anh siết chặt tôi khiến tay tôi trắng bệch, nhịn đau tôi khẽ cắn răng đứng sau anh. 

Trời ạ, loạn rồi, Chân Dịch kia bị ăn đấm đấy, cả đời hắn chắc chưa bị như vậy bao giờ đâu, không biết có sao không nữa. Mà tôi nhìn người đang siết tay tôi hãi hồn, mẹ ơi hoàng tử lại đi đánh người. Hình tượng của tôi thật sự sụp đổ triệt để rồi!

Đợi đến khi tôi hoảng hốt xong, Chân Dịch đã đứng vững lại, tay quệt lên miệng, dường như có chút máu từ môi thấm vào tay áo sơ mi.

"Chân tổng, nhìn rõ xem là người của ai" 

Mạnh Tưởng Nhiên gằn từng lời, sau đó kéo tôi lại gần, ép môi mình lên môi tôi.

Cảm nhận chút mềm mại ở môi, thế giới trong trong tôi nổ bùng. Mẹ nó... gái hai con như tôi lại bị cưỡng hôn!!!

Mà bên kia sắc mặt Chân Dịch thực sự không thể dùng từ nào để tả nổi nữa.

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm. Bất Trường Quân, Diêm Vương đến đòi mạng mày rồi.
Bình Luận (0)
Comment