Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 27

Lái xe đến cổng nhà đã thấy Mạnh Tưởng Nhiên dựa người vào cổng, bên chân anh là hàng chục đầu lọc đã đốt. Dáng vẻ ấy cô tịch đến lạ, tôi mở cửa xe, Chân Dịch cũng bước ra theo sau tôi.

"Sao anh lại ở đây?" Chân Dịch lên tiếng trước, gioing đầy thuốc súng nhắm vào Mạnh Tưởng Nhiên.

Tôi khó chịu quay phắt lại bênh:

"Chuyện của anh à?" 

Sau đó lại nhìn Mạnh Tưởng Nhiên giọng nhẹ nhàng, với người đàn ông này, tôi luôn luôn mắc nợ:

"Sao anh đứng ngoài này?"

Anh cười, ánh mắt ấm như những vì sao sáng, tay anh lùa vào mái tóc trên đầu tôi khẽ xoa, mùi thuốc lá nhàn nhàm bay qua đầu mũi làm tôi càng nhận thức được vẻ ưu thương từ anh:

"Bọn trẻ ngủ rồi nên anh ra ngoài này chờ em."

Tôi khẽ gật đầu:

"Vào nhà thôi."

Sau đó, định kéo Mạnh Tưởng Nhiên vào trong, tôi còn một vài việc cần bàn về dự án với anh ấy nữa.

Định xoay người đóng cửa thì đã thấy Chân Dịch tiến vào bên trong cùng, còn Mạnh Tưởng Nhiên lại nhè nhẹ nắm tay tôi, hoàn toàn coi Chân Dịch thành không khí.

"Anh về đi." Tôi nói sau đó đẩn Chân Dịch một cái, nhưng anh không hề nhúc nhích.

"Anh về thì tên kia cũng phải về"

"Tôi coa việc cầm bàn với Tưởng Nhiên, về đi anh hết chuyện rồi."

"Chuyện gì mà phải bàn vào giờ này?" Giọng anh trở nên gay gắt.

"Chuyện gì kệ tôi? Dự án của tôi sao lại để đối thủ cạnh tranh tham gia? Nếu anh còn là cổ đông thì còn miễn cưỡng tham dự nhưng anh xem bây giờ anh là ai?"

Sau chốc láy giằng cô cuối cùng tôi cũng tống được Chân Dịch ra khỏi nhà, vừa quay đầu đã nghe thấy giọng anh lạnh lẽo cảnh cáo:

"Mạnh Tưởng Nhiên tốt nhất anh đoàng hoàng cho tôi, giấu hết ý nghĩ bẩn thỉu đi không thì đừng trách."

Sau đó là tiếng đóng sập cửa xe mạnh mẽ. Nhưng mãi sau cũng không nghe thấy tiếng động cơ xe, tôi quay lại, liền thấy vẻ mặt như quỷ đòi mạng của Chân Dịch sau cánh cửa xe hạ thấp nhìn chằm chằm vào trong nhà tôi.

Tôi cũng không thèm quan tâm trực tiếp quay đầu bước vào nhà.

Bàn bạc công việc xong xuôi, cũng đã hơn 11h, thấy không còn sớm, tôi giục Mạnh Tưởng Nhiên về nhà, nhưng anh có vẻ lười biếng không muốn ngồi dậy mà sống chết ôm lấy chiếc sopha bằng da:

"Anh đi làm cả ngày mệt chết được lại còn trông con cho em cả tối, cho anh ngủ lại đây đi."

"Không được" Tôi cự tuyệt.

"Đi mà, anh sẽ ngủ ở phòng khác, tuyệt đối không làm gì em" Mạnh Tưởng Nhiêm cam đoan.

"Gì chứ? Anh mà làm gì em trực tiếp cắt cái dưa chuột nhỏ nhà anh xuống."

Mạnh Tưởng Nhiên đen mặt:

"Nó không nhỏ."

Tôi cười phá lên.

"Được rồi không nhỏ."

Nhìn anh lười biếng bám lấy sopha không chịu thả ra, tôi lắc đầu, đúng là trẻ con

"Được rồi tuỳ anh, đằng nào mai em cũng đi làm cùng anh, em đi ngủ đây."

Nói xong bỏ lại "đứa trẻ" trên ghế lên lầu ngủ. Đàn ông ấy là thật nhõng nhẽo.

Một giấc không mộng mị, sáng hôm sau, tôi dậy hơi sớm, có lẽ là do ý thức được có người khác ở đây nên cũng không dậy trễ như ban ngày, thay quần áo xong xuôi, tôi gõ cửa phòng bọn nhóc, dắt hai đứa từ trong chăn lôi ra ngoài. 

"Dậy đi nào, hôm nay có buổi học đầu tiên đấy. Đừng có mà đến muộn."

Tôi đã đăng kí cho hai bọn nhóc học ở một trưởng tiểu học tư nhân, Mạnh Tưởng Nhiên giúp tôi đưa bọn trẻ vào học tại một trường tư có tiếng và đốt tiền nhưng vì bọn nhóc tốn mấy cũng có sao. Hơn nữa, từ hồi tôi chuyển về đây, cũng chưa tiêu tốn một đồng nào. Mặc vào cho chúng bộ đồng phục của trường, tôi thầm mắng đúng là trường xịn có khác, đồng phục cũng may cắt tỉ mỉ như thế.

Tôi cho bọn trẻ ăn sáng bằng  sữa và ngũ cốc, sau đó qua phòng Mạnh Tưởng Nhiên gõ cửa. Gõ đến hồi thứ ba thù cửa mở ra từ bên trong, Mạnh Tưởng Nhiên đầu tóc hơi rối, mắt vằn lên tia đỏ chứng tỏ đêm qua anh ngủ không được ngon.

"Nên dậy rồi công chúa ngủ trong rừng" Tôi trêu chọc.

Bị trêu như thế, vẻ mặt anh hơi bối rối rồi gật đầu một cái lách qua tôi vào nhà vệ sinh. 

Tầm 20 phút sau, bốn người chúng tôi mở cửa bước ra, ra khỏi cửa, tôi suýt nữa bị doạ ra té ngồi xuống đất. 

Chân Dịch vẫn đậu xe ở đó, cửa kính không hề kéo xuống, mắt đăm đăm nhìn vào trong nhà. Vành mắt đỏ rực, cả đêm qua không hề rời đi không hề chợp mắt sao?

Thấy anh, hai đứa nhóc lao ra cổng, tiến lại gần cánh cửa xe vừa được mở gọi to:

"Bố!"

Chân Dịch cúi người đón lấy Bất Hối ôm vào lòng. Nhưng ánh mắt anh không dừng ở trên người con bé mà nhìn chòng chọc vào Mạnh Tưởng Nhiên, tôi khẽ rét run. 

Tôn Ngộ Không nhìn thấy Bạch Cốt Tinh ở chung với su phụ có ánh mắt gì? Chính là ánh mắt của Chân Dịch hiện tại.

Tôi lơ đi cái nhìn ấy, Mạnh Tưởng Nhiên còn lạnh nhạt hơn tôi nhiều, anh xách túi cho tôi, cúi đầu khẽ đặt lên trán tôi một nụ hôn. 

Tôi đơ người trước cái hôn bất ngờ ấy.

"Mạnh Tưởng Nhiên anh điên rồi à? Anh làm cái gì đó hả?"

Tôi nghiến răng nói nhỏ.

Anh nghé vào tai tôi thì thầm:

"Yên nào, không phải em muốn dứt khoát với hắn sao? Anh cho em lợi dụng!"

Hừ? Ai lợi dụng ai cơ chứ!

Chân Dịch đằng kia càng thêm tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhưng cũng không tiến lại nổi khùng như tôi nghĩ, anh ta bước từng bước tiến lại, tay bế Bất Hối, tay dắt Dư Khả, ba khuôn mặt giống nhau tiến đến làm tôi bối rối.

Bỗng nhiên tôi có cảm giác mình đang bị bắt gian.

"Chân tổng.... haha chào anh"

Tôi cười ngượng.

Chân Dịch liếc xéo tôi một cái rồi cũng đáp trả:

"Chào em, lên xe đi"

Người đàn ông này thật quen ra lệnh mà!

"Tôi đi với Mạnh Tưởng Nhiên rồi. Không cần phiền anh."

"Không phiền chút nào."

Tôi nghẹn lời, chừng mắt nhìn anh:

"Tôi không lên đó, anh làm gì được tôi!"

"Mẹ, mẹ lên xe với bố đi. Con muốn bố chở đi học như các bạn cơ."

Bất Hối trong lòng Chân Dịch lên tiếng.

"Con gái ngoan" Chân Dịch vuốt tóc con bé khen.

"Chú Mạnh đưa các cháu đi không được sao?" Mạnh Tưởng Nhiên lên tiếng:

"Trên xe chú có nhiều đồ ăn lắm"

Hai bọn nhóc bối rối, rõ ràng bọn nhóc cũng rất yêu quý Mạnh Tưởng Nhiên.

"Nhưng bố mới là bố con mà! Con chỉ muốn bố đưa đưa đi học như các bạn khác thôi."

Giọng con nhóc buồn thiu, câu nói này đánh thẳng vào lòng tôi, các con tôi luôn muốn được bố đưa đi học như các đứa bé khác... chúng đã thèm muốn người bố mày từ lâu, phải, trẻ con sẽ như thế nào khi bị những đứa trẻ khác chế giễu là không có bố cơ chứ. Chúng sẽ vô cùng tổn thương và tự ti...

Bây giờ ngay cả tôi cũng băn khoăn, bắt gặp ánh mắt ấy của tôi, Mạnh Tưởng Nhiên chợt cười:

"Thế thôi hẹn em ở công ty, anh đi trước."

Anh quay người đi, bước chân thật nhanh như đang muốn bỏ chạy, tôi nhìn theo bóng lưng ấy cúi người ngồi vào xe, rồi lái xe đi khuất khỏi cánh cổng, lúc chiếc xe lướt qua tôi cũng không có lấy một động tác dư thừa, cũng không thèm chào một câu. Tôi khẽ thở dài

"Đi thôi, muộn giờ của bọn nhóc rồi"

Ngồi vào trong xe, tôi ngồi ghế phụ, hai nhóc ngồi ghế sau, bỗng nhiên có cảm giác như một gia đình bình thường. Một đôi vợ chồng trẻ và hai đứa con xinh đẹp. Tôi xua tan cái suy nghĩ trong đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm hàng cây liên tiếp bị bỏ lại phía sau.

"Tối qua... em với hắn ta..."

Chân Dịch ngập ngừng hỏi, trông anh có vẻ rất nghiêm túc nhưng tôi lại không muốn trả lời, càng không có nghĩa vụ phải trả lời anh:

"Anh nghĩ thế nào thì là thế đó."

Trả lời lấp lửng, tôi lại quay mặt ra ngoài cửa sổ, cố gắng xua tan sự mất tự nhiên trong lòng. 

"Mẹ với chú ngủ riêng bố ạ, chú ấy nài nỉ mãi mẹ mới cho chú ấy ngủ trong phòng dành cho khác đấy."

Dư Khả khai báo với Chân Dịch.

"À.... ra thế." Anh cong khoé miệng lên, nụ cười ấy sán lạn, xua tan sự mệt mỏi của một đêm không ngủ.

Tôi hận không thể cắn lưỡi chết ngay tại đây. Dư Khả? Cái tên nhóc tình báo này...

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại đỗ ở trước cổng trường.

Ngôi trường có cổng cao ngất, nhìn qua hệt như một toà lâu đài cổ kính xưa cũ, nét đẹp cổ đại khiến người ta thấy tin tưởng. Bất Hối và Dư Khả dường như rất thích ngôi trường mới này, chúng dắt tay nhau hét loạn lên khi ra khỏi xe. Vừa đúng lúc vào học, học sinh đủ lứa tuổi đang di chuyển đầy sân trường. Trường này chia làm ba cấp: tiểu học, trung học và trung học phổ thông. Hai nhóc tuy chưa đủ tuổi để học lớp 1 nhưng đã vượt qua bài kiểm tra trình độ với số điểm khá cao. Dư Khả 95/100 còn Bất Hối là 91/100. Tôi tự thuyết phục mình rằng trí thông minh của bọn nhóc là từ tôi mà ra, mặc dù hồi nhỏ tôi đã trượt bài kiểm tra trình độ và trường này.

Tôi kéo lại cái nơ trêm cổ hai đứa nhóc, không ngừng dặn dò này nọ, mặt hai đứa vì tôi nói quá nhiều mà bắt đầu phụng phịu.

Chân Dịch phía sau thấy tôi lo lắng thì đặt tay lên vai tôi trấn an:

"Chúng tự lo được mà, em đừng căng thẳng."

Tôi nghe anh nói thế cũng thấy an tâm hơn đôi chút, rà soát lại một lượt trang phục trên người chúng rồi bốn người cùng nhau tìm lớp học cho bọn trẻ.

Lớp 1A01, lớp chọn của khối, tôi cầm tay Dư Khả còn Châm Dịch cầm tay Bất Hối dắt hai đứa nhóc vào trong lớp, cô giáo chủ nhiệm xoa đầu hai đứa con tôi tỏ vẻ rất thích bộ dáng xinh đẹp của chúng, sau đó không ngừng liếc Chân Dịch. 

Cô gái trẻ à... đừng để bị tên này lừa. Tôi thầm than.

Chân Dịch bị người khác nhìn trộm cũng không khoa chịu, còn tặng cho cô nàng một nụ cười tươi như hoa:

""Mong cô lưu tâm đến hai cháu" sau đó rút từ trong túi ra một tấm thiếp " đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì cô cứ liên lạc nhé."

Thế là xong... cô giáo trẻ hoàn toàn sập bẫy.

"Các em, đây là bạn học mới chuyển vào lớp chúng ta hôm nay, các em hãy vỗ tay chào đón các bạn ấy nào."

Bọn trẻ rất ngoan, lập tức vỗ tay nghiêm chỉnh. Bỗng có một cách tay nhỏ giơ lên:

"Cô ơi... em muốn ngồi với bạn nữ ạ."

Tôi nhìn đứa nhóc vừa phát biểu, tuy còn nhỏ nhưng điệu bộ lại thật giống người lớn, mái tóc nâu hạt dẻ sáng hơi xoăn, da trắng trẻo mịn màng, mũi nhỏ xinh đã hơi lộ ra đường nét cao thẳng, môi đỏ mím chặt. Trông cậu hết sức xinh xắn đáng yêu, cảm giác năng động mềm mại như ánh mặt trời vậy, khác hẳn với cái dáng vẻ lạnh lùng như cụ non của con trai mình.

Tôi gật gù, đây là một mầm non tốt, có thể là con rể hiền nha.

Bất Hối chu môi nhỏ:

"Tớ chỉ thích bạn gái thôi, không muốn ngồi với con trai đâu"

Thằng bé kia ôm ngực:

"Ai... trái tim non nớt của tớ"

Tôi lập tức vả vào miệng mình, gì mà rể hiền, là háo sắc từ bé!!!

Chân Dịch dường như thấy con gái nhỏ của mình bị để ý, rất không vừa lòng:

"Mong cô cho con bé ngồi gần bạn nữ"

Anh nói.

"Nhạc phụ đại nhân" Thằng bé kia tiếp tục ôm ngực phun ra máu.

Cuối cùng, Bất Hối được xếp ngồi cạnh một cô bé còn Dư Khả được xếp ngồi cạnh ngóc kia, chúng tôi được mời lên ban giám hiệu để trao đổi. Nói là trao đổi nhưng thật ra là kí giấy tờ rồi đóng tiền cho bọn nhóc.

Tôi cắn răng, sinh đôi!!! Tiền học gấp đôi.

Nói chuyện phiếm qua tầm 15 phút, ông hiệu trưởng tổng kết lại rằng số tiềm cần đóng bằng đúng số tiền một miếng đất ở trung tâm đô thị. Tôi trợn mắt, đúng là giết người. 

Đang định cầm thẻ mà Tưởng Nhiên đưa cho để quẹt thì Chân Dịch bên cạnh đã dùng bút "xoành xoạch" kí liền mấy tớ séc rồi đưa cho ông hiệu trưởng. Ra vẻ ta đây là tư bản, tiền mang theo bên người là séc chứ không thèm tiêu tiền mặt, cũng không thèm quẹt thẻ.

Tôi lại đem thẻ trong tay giấu đi, dù sao cũng đỡ được một khoản. Tôi cũng không thèm cảm ơn bởi anh cũng có trách nhiệm nuôi con mà.

Chân Dịch đưa tôi qua công ty, trong suốt quãng đường cũng chả ai nói với nhau điều gì. Đến nới, tôi xuống xe:

"Cảm ơn" tôi nói.

Anh khẽ gật rồi hỏi:

"Mấy giờ em tan làm?"

Tôi cau màu suy nghĩ, xây dựng dự án tốn khá nhiều thời gian, chính tôi cũng không biết mấy giờ mình sẽ về nhà nữa. Bọn nhóc thì sẽ có hầu gái chăm lo nên tôi có thể ở lại công tu rất muộn.

"Không biết được"

Tôi đáo cụt lủn khi phát hiện ra mình suy nghĩ vớ vẩn. Tôi việc gì phải trả lời chứ.

"Ừm... vậy anh sẽ đón bọn nhóc"

"Cảm ơn anh... bọn nhóc sẽ rất vui đấy."

Nói xong tôi quay người đi vào công ty. 

Anh có vẻ là một người bố tốt...
Bình Luận (0)
Comment