Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 9

Mạnh Tưởng Nhiên im lặng, cái bóng người cao cao cúi xuống đi theo đằng sau tôi, vì lo lắng cho Bất Hối lại lên cơn tôi kéo anh qua ngay phòng khách để nói chuyện. Tôi ra hiệu về cái ghế có đệm xanh ý bảo anh ngồi xuống, cái ghế hơi nhỏ so với anh nhưng chịu thôi tôi không còn cái khác.

Tôi cũng ngồi xuống đối diện anh, hai người nhìn nhau một lúc, mắt tôi chiếu thẳng vào mắt anh, con mắt anh an tĩnh, dịu dàng nhưng cũng vô cùng cương trực, rắn rỏi. Trong giây lát tôi cứ ngỡ mình vừa xoay ngược thời gian trở về ngày còn bé, trở về hồi ức giữa tôi và anh. Cuộc nói chuyện không trà không bánh, tôi mở lời trước:

“Là Dư Khả gọi cho anh? Tại sao lại như thế?”

Anh nghe xong khẽ thở dài một tiếng nhưng cũng không trốn tránh tôi

“Là lỗi do anh, em đừng mắng thằng bé, anh và nó quen nhau được 2 năm rồi, là anh chủ động tiếp xúc”

Hai năm? Anh theo dõi tôi lâu như vậy rồi sao? Thật là người đàn ông đáng ghét, anh cứ làm tôi có cảm giác mình mắc nợ anh nhiều lắm thậm chí cả đời này tôi cũng không trả nổi. Tôi không trả nổi tuổi thanh xuân cho anh, tôi cũng không trả nổi tình yêu của anh.

“Anh Tưởng... Anh đừng như thế nữa”

Tôi thở dài nói.

“Anh như thế nào cơ? Anh lo cho em muốn chăm sóc cho em là sai sao? Em có bao giờ hiểu cho người khác không? Em chỉ áp đặt cái suy nghĩ ích kỉ lên người người khác mà thôi!”

Anh quát lớn, tiếng quát ấy như đập vào lá chắn phòng thủ cuối cùng của tôi, phải anh nói đúng tôi là kẻ ích kỉ.

Tôi im lặng không nói được lời nào, cổ họng nghẹn đắng lại, hô hấp khó khăn, ánh mắt anh dần dịu lại, anh hỏi:

“Chân Dịch cậu ta biết không?”

Nhắc đến hai chữ Chân Dịch tôi khẽ run rẩy... Tôi cũng không ngạc nhiên khi anh biết hai đứa nhóc là con của Chân Dịch, nhìn Dư Khả là đủ hiểu rồi. Tôi siết chặt bàn tay đang để trong lòng

“Chân Dịch biết thì sao mà không biết thì sao? Tụi nó là con em!”

“Anh sẽ đi nói cho cậu ta”

“Anh nói hay không cũng vô dụng, chúng nó là con của em, còn lại không phải con của ai hết”

“Anh về đi đừng xuất hiện trước mặt em nữa.” Tôi hạ lệnh đuổi khách.

“Quân... Để anh chăn sóc em được không?”

Anh gọi tên tôi nhẹ nhàng nói, câu nói mang cho tôi hơi ấm đến run rẩy, nhưng cũng chỉ có thế, tôi không thể để anh tiếp tục như vây được.

“Về đi”

Tôi nói sau đó quay người đi vào phòng mình khoá trái cửa lại, để mặc anh đứng sững người ở giữa gian phòng chật hẹp, bóng anh vẫn cao dài như mọi lần nhưng nó không phát ra thứ anh sáng chói mắt nữa mà là một quầng sáng mờ nhạt, đượm buồn.

Lát sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng cửa. Tôi khẽ thở dài lấy bao thuốc trong túi xách, châm một điếu. Đốm lửa li ti bé xíu ánh lên trong màn đêm mù mịt, hệt như cuộc sống của tôi, hu vọng của tôi cũng thoi thóp như thế, chỉ là một đốm lửa mà thôi.

Có lẽ Mạnh Tưởng Nhiên nói đúng, là tôi ích kỉ, chỉ biết áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Như năm đó tôi lựa chọn rời bỏ Chân Dịch, cũng như lần này, tôi quyết tâm từ chối Mạnh Tưởng Nhiên.

Thuốc chưa cháy hết, tôi đã dập nó đi, lấy hai tay xoa xoa cái đầu đau nhức, tôi mở máy tính lên mạng tìm kiếm việc làm. Ngày ấy, vừa sinh xong hai đứa, tôi đã lao đầu vào kiếm việc, công việc tôi tìm phải là việc làm có thời gian sắp xếp công việc nhanh, lấy lương sớm để đủ tiền xoay phần viện phí và chi phí sinh hoạt. Bằng cấp tôi vứt một xó, nhưng bây giờ tôi có thời gian, bọn nhóc cũng đã lớn tôi phải tìm một công việc ổn định mới được.

Bật trang web tìm việc lên, tôi cũng chẳng thu được bao nhiêu, nơi tôi sống là nơi ít người qua lại, nhu cầu tìm việc làm rất ít, duy chỉ có điểm cộng là nhiều danh lam thắng cảnh đẹp và nổi tiếng, vốn tiếng anh của tôi khá tốt nhưng lại không có bằng cấp, đào tạo trong việc hướng dẫn du lịch nên mọi việc có chút khó khăn.

Nhìn số lượng thông tin ít ỏi tôi bắt đầu cảm thấy chán nản, nghĩ về hai đứa tôi lại cảm thấy bản thân mình vô dụng không chăm lo đầy đủ cho chúng được. Có phải bản thân tôi đã quá ích kỉ, chỉ biết giữ cái tôi của bản thân ép bọn trẻ phải chịu khổ theo mình? Tưởng Nhiên nói đúng tôi chính là một kẻ ích kỉ nhưng hai đứa là tất cả đối với tôi, bây giờ Chân Dịch đã có người mới, đem hai đứa đến trước mặt anh ta thật là buồn cười, lại càng làm đôi bên khó xử, thôi thì nhất quyết cắt đứt toàn bộ, cứ sống tiếp như thế này cũng không tính là khổ, tôi có bọn trê, bọn trẻ có tôi, dựa dẫm nhau chăm sóc nhau. Như vậy là tôi đã mãn nguyện lắm rồi đâu cần thêm một Chân Dịch hay cần thêm một Chân gia làm gì. Con tôi họ Bất chứ nhất quyết không mang nổi cái họ Chân cao cao tại thượng kia.
Bình Luận (0)
Comment