Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 56

Đối với sự “lương thiện” của Lưu Bạch Ngọc, Nặc cảnh quan đã không biết nói cái gì nữa.

Vốn là thời gian nghỉ trưa cũng bị Lưu Bạch Ngọc chiếm dụng làm thời gian sắp xếp hành lý, Nặc cảnh quan đã sớm quen thuộc tiết tấu của nàng, cuối cùng vẫn là lợi dụng thời gian ghé vào đống quần áo của nàng mà ngủ.. Lưu Bạch Ngọc không ngừng sắp xếp quần áo, lúc sắp đến giờ đi học, Nặc cảnh quan đã chìm trong biển quần áo.

Cơ Tâm Ngạn đến tìm Nặc Nhất Nhất đi học, nàng gõ cửa vào phòng, kinh ngạc nhìn đống hỗn độn trong phòng.

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn nàng, Cơ Tâm Ngạn nuốt một ngụm nước bọt: “Nhất Nhất đâu?”

“Ai tìm tÔI?”

Nặc cảnh quan từ trong đống quần áo bò ra, Cơ Tâm Ngạn nhìn cô, do dự hỏi: “Đi học sao?”

“Đi a.”

Nặc cảnh quan buồn bực xoa mắt, Lưu Bạch Ngọc vừa đến, cô đã triệt để trở thành học sinh cá biệt…. Còn đi học sao? Cô chưa bao giờ trốn học!

Tiết học buổi chiều trêи căn bản là trao đổi kỹ thuật cảnh vụ, một lớp chia làm mấy tổ, trao đổi kinh nghiệm cảnh vụ các nơi.

Nặc cảnh quan tương đối giỏi về giao tiếp, được chọn làm tổ trưởng, Lưu Bạch Ngọc vẫn cà lơ phất phơ đối với lần này vô cùng thờ ơ, nhìn Cơ Tâm Ngạn cùng Nặc Nhất Nhất hữu thuyết hữu tiếu trò chuyện hài lòng, không nói lời nào.

Bất đồng với Lưu Bạch Ngọc là một nam nhân lực lưỡng tên Tô Thần hiển nhiên đối với Lưu Bạch Ngọc có độ quan tâm vượt mức bình thường, ánh mắt của hắn cùng đề tài thỉnh thoảng rơi vào Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc vẫn không thèm phản ứng hắn, thậm chí thái độ có chút lãnh mạc, Nặc Nhất Nhất nhìn thấy thở dài, cô cũng không thể nói cho vị Tô đại ca này biết, họ của hắn cùng họ với người từng là vị hôn phu của Mẫn Văn, Tô Ngọc. Với tính tình của Lưu Bạch Ngọc, không trở mặt với hắn đã là không tệ rồi.

Mà Tô Thần lại là loại nam nhân bình thường rất được các cô gái truy đuổi, hắn rất tự tin, ở trước mặt cả nhóm công khai ý tứ theo đuổi Lưu Bạch Ngọc.

“Bạch Ngọc, cô có bạn trai chưa?”

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt một cái nhìn Nặc cảnh quan đang hả hê ở bên cạnh, nhướng mày: “Không có.”

Tô Thần vừa nghe có chút kϊƈɦ động: “Vậy ta có thể theo đuổi cô không?”

Lưu Bạch Ngọc hất tóc: “Không được.”

Những người khác bắt đầu ồn ào, Tô Thần không buông tha: “Vì sao?”

Lưu Bạch Ngọc nhìn hắn một thân cơ bắp cuồn cuộn như đá: “Ngươi không phù hợp thẩm mỹ của ta.”

Lời này rõ ràng làm tổn thương Tô Thần, hắn một thân cơ bắp mê đảo hàng vạn thiếu nữ, thế nào đến Lưu Bạch Ngọc lại không phù hợp thẩm mỹ.

Nặc cảnh quan lần này có phản ứng, giật mình, ở một bên bỏ đá xuống giếng: “Đúng vậy, Bạch Bạch nhà em thích ẻo lả, chính là loại nam nhân ôn nhu.”

Tô Thần kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cười đến mặt đều vặn vẹo: “Chính là loại giống như Đông Phương giáo chủ.”

…..

Đám người một trận cười vang, Lưu Bạch Ngọc mặt lạnh nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan âm thầm vui vẻ, Cơ Tâm Ngạn nhìn Nặc Nhất Nhất rồi lại nhìn Lưu Bạch Ngọc, không nói chuyện.

Sau khi trao đổi xong sẽ đến tiết thể năng, vừa nhắc tới cái này nữ cảnh sát đều thống khổ lắc đầu, chỉ có Nặc cảnh quan cùng người khác bất đồng rất hưng phấn, cô thay xong đồng phục tác chiến, vui vẻ khởi đông tay chân.

Hạng mục thứ nhất chính là chạy tám trăm mét, Nặc cảnh quan vẫn luôn chạy ở phía trước, mặc dù bây giờ thể năng không bằng đại học lúc đó nhưng đối phó với những khảo nghiệm công việc này vẫn dư dả, chạy đến vòng thứ hai Nặc cảnh quan đã cùng nhóm người phía sau kéo ra một khoảng cách, dễ dàng vượt qua điểm đích, Nặc Nhất Nhất ɭϊếʍ môi, cảm thấy chưa thỏa mãn.

Cô hướng nhóm người nhìn một chút, không thấy Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất nhíu mày, vừa định gọi điện thoại cho Lưu Bạch Ngọc, không nghĩ đến lại nhìn thấy Cơ Tâm Ngạn đang cố sức chạy.

Nặc cảnh quan luôn luôn quan tâm đồng sự, nhất là đồng học này, Nặc Nhất Nhất vội vã chạy đến: “Đưa tay cho tôi.”

Cơ Tâm Ngạn đã mệt mỏi ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, thể năng không phải phương diện nàng thông thạo, trước đây ở trường học gặp không ít khó khăn, nàng đã từng ở trong thể thao trường thấy qua Nặc Nhất Nhất sau khi chạy ba nghìn mét còn có thể cùng bạn học đùa giỡn, đối với tế bào vận động cùng thần kinh vận động của cô, nàng rất bội phục. Cơ Tâm Ngạn mềm yếu vươn tay, Nặc Nhất Nhất nắm tay nàng dẫn theo nàng chạy về phía trước.

“Điều chỉnh tốt tiết tấu hô hấp, tiết tấu của cô không đúng.”

Nặc Nhất Nhất vừa chạy vừa nói, bàn tay mềm mại của Cơ Tâm Ngạn đều là mồ hôi, vốn dĩ nàng là ở cuối cùng, được Nặc Nhất Nhất kéo theo như vậy, đã chạy đến đoạn giữa, lúc chạy đến đích Cơ Tâm Ngạn mệt mỏi ngồi trêи mặt đất.

Nặc Nhất Nhất vội vàng tiến lên kéo nàng lên: “Đứng lên đứng lên, mới vừa chạy xong không thể ngồi xuống, điểm này là cơ bản mà cũng không biết sao?”

Cơ Tâm Ngạn bị ép đứng lên, nàng hoàn toàn không có khí lực, nặng nề thở hổn hển, trong cổ họng tựa hồ có mùi máu tanh, nàng vô lực tựa trêи người Nặc Nhất Nhất.

Hương thơm không giống Hàn Nại, còn có thân thể nữ nhân mềm mại, điều này làm cho Nặc cảnh quan có chút không được tự nhiên, cô quay đầu nhìn Cơ Tâm Ngạn, Cơ Tâm Ngạn mệt mỏi một câu cũng nói không ra, nhìn nàng như vậy Nặc cảnh quan cũng không nói gì, mặc nàng dựa vào.

Chờ Cơ Tâm Ngạn hòa hoãn, nàng cảm kϊƈɦ nhìn Nặc Nhất Nhất: “Cảm ơn, nếu không có cô phỏng chừng không vượt qua được.”

“Không có gì.” Nặc Nhất Nhất ngượng ngùng mỉm cười, Cơ Tâm Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt cô, khóe miệng mang theo nụ cười.

Nặc cảnh quan nhất thời bị nhìn có chút ngượng ngùng, cô lãng tránh nhìn xung quanh: “Thế nào không phát hiện Bạch Ngọc?”

Cơ Tâm Ngạn nhìn cô lắc đầu cười khẽ, theo cô cùng tìm Lưu Bạch Ngọc, rất nhanh, hai người phát hiện thân ảnh của Lưu Bạch Ngọc.

….

Lưu Bạch Ngọc đang đứng bên cạnh huấn luyện viên thể năng, hai người hưng phấn trò chuyện gì đó, Lưu Bạch Ngọc không biết đang nói cái gì, lão sư thể năng cười cong cả lưng, bên cạnh còn có mấy tiểu tử vây xem, Nặc Nhất Nhất có chút lúng túng nhìn Cơ Tâm Ngạn, giải thích: “Bạch Bạch nhà tôi chính là tương đối am hiểu quan hệ xã hội.”

“Đã nhìn ra.” Cơ Tâm Ngạn đạm đạm nhất tiếu: “Các cô tình cảm thật tốt.”

“Ân, là tốt vô cùng, như là chị em.”

Nặc Nhất Nhất vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc vội vàng cùng lão sư nói chuyện không rãnh phản ứng cô, Nặc cảnh quan nhìn thoáng qua phiếu điểm, mũi thiếu chút nữa nổ tung.

Cô xếp thứ nhất điểm A, Cơ Tâm Ngạn là B, nhưng người nào có thể nói cho cô biết Lưu Bạch Ngọc ngay cả nửa vòng cũng chưa từng chạy là thế nào cũng được điểm A.

Vạn ác nữ sắc a!

Lưu Bạch Ngọc lại cùng lão sư hàn huyên một hồi, đến lúc ăn cơm, hai người lưu luyến cáo biệt.

Nặc Nhất Nhất nhịn không được oán giận: “Không phải là tám trăm mét thôi sao? Có cần như vậy không? Chị xem một chút dáng vẻ phong tình vạn chủng của chị, thông đồng ai vậy? Hồ ly tinh!”

Lưu Bạch Ngọc nhướng mày: “Chớ ăn no không được thì chê nho chua, sau này thể ɖu͙ƈ buổi sáng tôi cũng không cần tập, em không cần gọi nữa.”

“Vì sao?”

Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc hất tóc, quyến rũ cười: “Không có cách nào, mị lực quá lớn.”

“….. Em cảm thấy chị như vậy không tốt.”

Nặc cảnh quan có chút mất thăng bằng rồi, Lưu Bạch Ngọc nụ cười không giảm: “Tôi không tốt? Được rồi, vừa rồi tôi đã đem màn diễn em nhất phó tình đồng sự nắm tay Cơ Tâm Ngạn vĩnh viễn ghi vào trong điện thoại, có muốn tôi cho Hàn Nại xem em anh dũng thế nào không?”

Nặc cảnh quan dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống: “Nha, Bạch Bạch, vừa rồi em ở quầy bán quà vặt thấy có đồ ăn vặt chị thích, em mua cho chị, thế nào? Còn chị nữa có mệt hay không, lát nữa em đi nấu nước cho chị ngâm chân.?”

Lưu Bạch Ngọc gật đầu: “Có hơi mệt một chút, lát nữa trở lại xoa bóp chân cho tôi, mỏi muốn chết.”

“…. Không phải chị không chạy sao?”

“Tôi đi bộ a, thế nào, em có ý kiến? Ai, điện thoại di động tôi đâu?”

“Không có không có! Bảo đảm phục vụ cấp năm sao!”

…..

Hai người cười nói đi về phòng, Nặc cảnh quan bị khi dễ đầu cũng không dám ngẩng, mà chỉ cần có Lưu Bạch Ngọc, Cơ Tâm Ngạn trêи cơ bản liền không tới, có đôi khi nói với Nặc Nhất Nhất mấy câu liền phải chịu khí tràng cường đại từ phía Lưu Bạch Ngọc. Thời gian lâu dài, Cơ Tâm Ngạn cũng liền tự giác không hề “làm phiền” hai người nữa.

Vào ký túc xá, Nặc cảnh quan tự giác đi múc nước, cô còn rất chuyên nghiệp, cố ý lấy tinh dầu xoa bóp chân, dời một cái ghế Nặc cảnh quan vén tay áo, vui vẻ nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Đing đing đing! Tiệm massa Nặc gia chính thức khai trương!”

Lưu Bạch Ngọc khom lưng, giống như nữ vương mà nâng cằm Nặc Nhất Nhất: “Ngoan, bản vương sủng hạnh ngươi!”

“Nhất Nhất, sách của ngươi —”

Cơ Tâm Ngạn cầm sách vào bị một màn trước mắt khiến sợ ngây người, Nặc cảnh quan đỏ mặt, đứng dậy: “Tâm Ngạn, sao cô lại tới đây?”

Có chút hốt hoảng nhìn Nặc Nhất Nhất, giống như rình coi bí mật gì đó: “Tôi…. Sách của cô để quên trêи bàn, tôi lấy về cho cô.”

“Nga nga, cảm ơn.” Tay của Nặc cảnh quan không tiện nhận sách: “Cô giúp tôi đặt trêи bàn đi, chân Bạch Bạch khó chịu, tôi xoa bóp cho chị ấy một chút.”

Cơ Tâm Ngạn nhìn về phía Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc hướng nàng hất tóc, phi thường nhiệt tình cười nói: “Có muốn cảm thụ một chút hay không? Phục vụ đặc biệt của Nặc cảnh quan nga.”

Phục vụ đặc biệt…

Khuôn mặt Cơ Tâm Ngạn đỏ bừng, nàng đem sách đặt ở trêи bàn, chạy như gió, từ biệt hình tượng thục nữ nghiêm túc của nàng.

Cái này, Nặc cảnh quan có chút không vui.

Cô ngồi trêи ghế nhỏ, bĩu môi, rất không vui. Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn cô, lắc lắc chân: “Thế nào?”

“Chị khiến cho người khác hiểu lầm.”

Giọng nói của Nặc Nhất Nhất mang theo oán giận, Lưu Bạch Ngọc nghe xong bật cười: “Em thật sự không nhìn ra hay là giả vờ nhìn không ra.”

“Cái gì a?!”

Nặc cảnh quan tức giận cố sức bóp chân Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm cô nói: “Tâm Nhãn đối với em tình căn sâu đậm.”

“…. Chị ít làm em ghê tởm, thật đúng là ɖâʍ nhân tự ɖâʍ, người ta cùng em bất quá là tình đồng sự thuần khiết, chị cho rằng ai cũng thích nữ nhân a, bọn em là tình bạn, tình bạn biết không?!”

Nặc Nhất Nhất cứng rắn nhắc lại, Lưu Bạch Ngọc vừa nhấc chân, đá phải cằm Nặc Nhất Nhất.

Nặc Nhất Nhất hoàn toàn bạo phát cô đứng bật dậy, căm tức nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Làm gì?”

Lưu Bạch Ngọc trái lại đạm nhiên, hai tay nàng chống trêи giường, cười quyến rũ nhìn Nặc Nhất Nhất, đem phong tình vạn chủng đều dung hợp cùng một chỗ có thể hòa tan nhân tâm hóa thành điện lưu trong ánh mắt.

Nặc cảnh quan chỉ là cùng nàng đối diện một giây, vốn dĩ tức giận trong nháy mắt yên tĩnh, cô cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao chị luôn khi dễ em vậy a.”

Thân thể Lưu Bạch Ngọc nghiêng về trước, lần thứ hai nắm lấy cằm của Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cau mày nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc hướng cô thổi một hơi, cười nói: “Nhất Nhất, em nhớ kỹ, bạn bè em có tôi là đủ rồi.”

“A?”

Nặc Nhất Nhất có chút ngây ngốc nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nhướng mày: “Nghe không hiểu tiếng người?”

“Cái gì?”

Nặc Nhất Nhất cứng nhắc như người máy, máy móc lặp lại, Lưu Bạch Ngọc vỗ vỗ gò má của cô, khó có được kiên nhẫn giải thích: “Con người của tôi em hiểu rõ, tôi không thích người của mình bị những người khác nhìn ngó. Nếu như nói Cơ Tâm Ngạn đối với em là tình yêu, như vậy tôi phải thay Hàn Nại bạn tốt của tôi trông chừng em, nếu như là tình bạn, như vậy tôi phải thay bản thân mở rộng chính nghĩa, em hiểu chưa?”

Nặc cảnh quan ɭϊếʍ môi, nháy mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, thế nào đều có một loại cảm giác như lời thoại điều bị nàng giành hết.

Bình Luận (0)
Comment