Lá cây theo gió rào rạt rơi xuống, Chu Tuấn Dặc ngẩn người, cảm thấy quanh người bỗng có một luồng lạnh lẽo lặng lẽ tràn đến.
"À..." Cậu ta cười ngây ngô: "Cậu là người nhà của tiểu Ngư, cậu ấy yêu cậu cũng là điều bình thường thôi mà."
Cố Uyên nghiêng đầu nhìn Chu Tuấn Dặc, đôi mắt nâu nhạt ẩn giấu chút ý cười giảo hoạt: "Tiểu Ngư rất đáng yêu, nên em ấy có rất nhiều bạn."
Chu Tuấn Dặc như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu: "Thật vậy không?"
"Ừ." Cố Uyên thu lại ánh mắt, hai tay khoanh lại gối đầu, giọng nói mang theo ý nghĩa sâu xa: "Tiểu Ngư thích rất nhiều người, nhưng người em ấy yêu chỉ có tôi và ông nội."
"Ồ ồ." Chu Tuấn Dặc hơi mơ hồ, không hiểu tại sao Cố Uyên lại nói với mình những chuyện này. Trông Cố Uyên có vẻ hơi kỳ lạ.
Dòng suối trong núi vừa trong vừa ngọt, có thể nhìn rõ từng hòn đá nhỏ dưới đáy.
Nước suối sau khi được ánh nắng chiếu vào trở nên ấm áp, rất nhiều học sinh xắn quần lội xuống chơi đùa.
Chu Trì Ngư bị tiếng cười đùa đánh thức, mở mắt ra thì thấy Cố Uyên đã quay lại, đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh nhìn mình.
"Anh ơi." Giọng nói non nớt lẫn chút buồn ngủ, bé giơ tay vuốt mái tóc xoăn của mình: "Em khát nước."
Cố Uyên cụp mắt, đưa ly nước đến miệng cậu: "Chúng ta còn một đoạn nữa, phải nhanh chân lên."
"Dạ." Chu Trì Ngư ngậm ống hút, trả lời lơ mơ. Bé còn chưa tỉnh ngủ, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm đặt lười biếng trên đùi, hoàn toàn để mặc cho người ta phục vụ: "Anh nhớ mua trà sữa cho em nha."
"Anh nhớ rồi." Cố Uyên thu dọn cặp của hai người, giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc xoăn của bé, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Đi thôi."
Hắn nắm tay Chu Trì Ngư thật chặt, như thể không ai có thể chia cắt hai người họ.
_
Sau khi chuyến đi bộ kết thúc, mấy đứa nhỏ được đưa ra xe để chuẩn bị về nhà.
Lên xe buýt, Chu Tuấn Dặc mời Chu Trì Ngư: "Cuối tuần cậu có muốn đến nhà tớ chơi không?"
Ba mẹ Chu Tuấn Dặc khi biết con trai kết bạn mới thì rất vui mừng, mong muốn Chu Trì Ngư có thể đến chơi để gắn kết thêm tình cảm bạn bè.
"Được chứ, tớ không có lớp học thêm ngoài giờ đâu."
Các lớp học thêm của Chu Trì Ngư chủ yếu được sắp vào kỳ nghỉ hè hoặc đông, còn trong năm học thì đi học chung với Cố Uyên.
Ông Cố cảm thấy cả hai vẫn còn nhỏ, nên các lớp học nâng cao kiểu quản lý hay kinh doanh sẽ để đến cấp ba mới sắp xếp cho phù hợp.
"Tốt quá rồi, cậu thích ăn gì, để tớ nhắn mẹ tớ chuẩn bị trước."
Vì là học sinh mới chuyển trường, nên mọi hành động của Chu Tuấn Dặc đều rất được chú ý. Khi thấy cậu ta mời Chu Trì Ngư về nhà chơi, nhiều người không khỏi ghen tị.
"Chắc là vì tiểu Ngư dễ thương quá đó."
"Tớ cũng muốn làm bạn với Chu Tuấn Dặc."
Nghe xung quanh bàn tán không ngớt, gương mặt tròn trịa của Chu Trì Ngư lộ rõ vẻ đắc ý và tự hào, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt lạnh lùng của Cố Uyên bên cạnh.
Về đến nhà, Chu Trì Ngư hớn hở kể lại chuyến đi chơi cho ông nội Cố nghe. Bé khoe mình nhặt được hai viên đá cuội rất đẹp, trong cặp còn có mấy loại cây cỏ lạ chuẩn bị đưa cho thầy dạy khoa học để làm thí nghiệm.
"Ông ơi, thứ bảy này con muốn tới nhà bạn mới chơi ạ ~"
Ông Cố ôm bé con mũm mĩm trong lòng, cười nói: "Không sao cả, ông sẽ chuẩn bị một ít quà để con mang theo, đưa cho ba mẹ của bạn."
"Dạ dạ!" Chu Trì Ngư hôn chụt lên má ông, giọng nói vang vang ngọt ngào: "Ông là nhất luôn đó!"
Nụ cười của Cố lão lan ra đầy mặt, nhưng rồi ông để ý thấy vẻ mặt bình tĩnh khác thường của Cố Uyên, hỏi thử: "Tiểu Uyên, cuối tuần con có dự định gì không?"
Cố Uyên đang cầm quả dâu, nhẹ nhàng cắn một miếng: "Con là người lớn, phải đi theo tiểu Ngư đến nhà bạn chơi."
Nụ cười của ông Cố bỗng chốc khựng lại: "Người lớn?"
...
Sáng sớm, Chu Tuấn Dặc đang ở trong phòng thì nhận được điện thoại từ cô giúp việc, báo rằng bạn học của mình đã đến. Cậu ta lập tức thay chiếc áo len màu xanh lam đẹp nhất của mình, hào hứng chạy xuống lầu và mở cửa, sau đó nhìn thấy hai người.
Cả hai đều mặc đồ giống hệt nhau: áo bóng chày và quần thể thao thoải mái, chỉ khác là một người cao và gầy, còn người kia thì tròn tròn, mũm mĩm.
Chu Trì Ngư giơ tay nhỏ lên, vui vẻ chào: "Chào cậu!"
Chu Tuấn Dặc cười đến mức lộ cả má lúm đồng tiền: "Chào tiểu Ngư nha." Nhìn thấy Cố Uyên, cậu ta hơi sững lại rồi giả vờ ngạc nhiên. Cố Uyên lễ phép gật đầu: "Chào cậu, nhà tôi không yên tâm để tiểu Ngư đến nhà bạn một mình, nên tôi đi cùng."
"Không sao cả." Chu Tuấn Dặc mời cả hai vào nhà, rồi giới thiệu họ với ba mẹ mình. Ba mẹ cậu ta là giảng viên đại học từ nước ngoài, hiện đang ở trong nước để cùng đội nghiên cứu phát triển một dự án khoa học, vì vậy mới đưa Chu Tuấn Dặc về học tạm.
"Cô ơi, váy hoa của cô đẹp quá, giống như nữ hoàng vậy đó." Chu Trì Ngư chủ động nắm tay mẹ Chu Tuấn Dặc, xoay một vòng nhỏ rồi khen: "Cô đẹp lắm luôn!"
Cố Uyên thì chú ý đến một điều khác với Chu Trì Ngư. Nếu Chu Tuấn Dặc chỉ học tạm thời ở đây, thì chẳng phải sẽ sớm rời đi sao?
"Bảo bối nhỏ à, con đáng yêu quá đi." Mẹ Chu Tuấn Dặc véo má phúng phính của Chu Trì Ngư, mời hai đứa nhỏ vào nhà.
"Cô ơi, con là anh của Chu Trì Ngư, đây là quà bọn con mang tặng cô, hôm nay đã làm phiền rồi ạ." Cố Uyên lễ phép cúi đầu chào, sau đó vội nắm chặt tay Chu Trì Ngư. Mẹ Chu Tuấn Dặc cười hiền từ: "Hai đứa mặc đồ đôi phải không?"
"Dạ đúng." Cố Uyên nhìn thẳng hai người: "Tình cảm anh em bọn con rất thân thiết."
Chu Trì Ngư không biết cách nói mấy câu kiểu này, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng tình: "Dạ đúng, tụi con là anh em ruột đó ạ."
Chu Tuấn Dặc hôm nay có kế hoạch đầy đủ. Cậu ta định mời Chu Trì Ngư xem một bộ phim hoạt hình, sau đó chơi boardgame cùng nhau. Vì ba mẹ cậu ta muốn giúp con bớt buồn chán nên đã mua rất nhiều loại boardgame, nhưng cậu ta lại không có bạn thân, Chu Trì Ngư vừa khéo có thể chơi cùng.
Trong phòng chiếu phim gia đình, Chu Tuấn Dặc mang trái cây và sữa mời hai người, rồi chỉ vào chiếc sofa hình chữ U trước màn hình để mời họ ngồi. Cậu ta bật bộ phim lên và bắt đầu giới thiệu.
"Bộ phim này tên là《Hành trình tìm kiếm tình yêu》, là phim đoạt giải Oscar năm nay ——"
Tiếng trò chuyện khe khẽ bên tai cắt ngang lời cậu ta. Nhìn sang, Chu Tuấn Dặc thấy Chu Trì Ngư đang hoàn toàn nằm gọn trên đùi Cố Uyên, vừa lí nhí vừa làm nũng.
"Đừng quậy nữa." Cố Uyên nhìn sang Chu Tuấn Dặc với ánh mắt nghiêm túc, rồi xin lỗi: "Tiểu Ngư cứ đòi tôi bóc hạt cho ăn, cậu cứ tiếp tục đi."
Chu Tuấn Dặc gật đầu rồi đưa hộp hạt cho Cố Uyên: "Cậu có cần không?"
Cố Uyên từ chối: "Mẹ tôi đang kiểm soát số lượng hạt mà tiểu Ngư ăn, nên không thể cho em ấy ăn nhiều."
"Vậy cũng được." Chu Tuấn Dặc nhìn bụng nhỏ mềm mại của Chu Trì Ngư, rồi nói tiếp: "Đây là phim hoạt hình đoạt giải Oscar."
Phim chiếu toàn bằng tiếng Anh, nên Chu Tuấn Dặc xem không gặp khó khăn gì. Cố Uyên đã học tiếng Anh từ năm 4 tuổi, cũng có thể hiểu được phần lớn. Nhưng Chu Trì Ngư thì khá vất vả, chỉ cần quên nhìn phụ đề một chút là lỡ mất phần quan trọng của cốt truyện. Vì thế bé dần mất hứng, đến cuối cùng thì nằm gọn trong lòng Cố Uyên và nghịch nút áo của hắn.
"Vui không?" Cố Uyên cúi đầu, gương mặt cách Chu Trì Ngư chỉ chừng 20 cm. Khoảng cách này khiến hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt.
Tiểu Ngư của hắn đúng là đáng yêu thật.
"Dạ." Chu Trì Ngư cười híp mắt: "Nút áo của anh màu xanh lam nhạt, của em màu trắng đó."
Chu Tuấn Dặc đang chăm chú xem phim thì phát hiện Chu Trì Ngư không còn quan tâm đến nội dung nữa. Cậu ta bưng ly nước trái cây, lo lắng hỏi: "Tiểu Ngư, cậu không thích bộ phim này sao?"
Cố Uyên trả lời thay: "Em tôi không hiểu tiếng Anh, ở nhà bọn tôi toàn xem bản lồng tiếng Trung."
"Xin lỗi, tôi quên mất!" Chu Tuấn Dặc hơi áy náy, tìm bản tiếng Trung mãi cũng không ra. Chu Trì Ngư vẫy tay béo béo ra hiệu cậu ta đừng bận tâm, rồi nói bằng giọng non nớt: "Cậu mời tớ xem phim là tớ vui lắm rồi, ngồi ở đây có hai người bên cạnh là hạnh phúc nhất."
Nghe vậy, Chu Tuấn Dặc lập tức hết áy náy, cậu ta nắm lấy tay Chu Trì Ngư và bóp nhẹ, rồi dựa đầu vào bụng cậu: "Tiểu Ngư, cậu đúng là thiên thần nhỏ."
Cơ thể Cố Uyên rõ ràng cứng đờ lại, hắn không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Chu Tuấn Dặc.
Cậu ta lại dám dựa vào bụng tiểu Ngư của hắn?
"Cậu cũng vậy mà." Chu Trì Ngư hút một ngụm nước xoài, híp mắt cười: "Cảm ơn cậu đã mời tớ uống nước trái cây ngon như vậy."
Chu Tuấn Dặc hơi bĩu môi: "Cậu thích thì mỗi ngày tớ mang cho cậu." Cậu ta hoàn toàn không nhận ra ánh mắt u ám bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm.
Xem xong phim, ba người rủ nhau vào phòng chơi boardgame.
"Mấy trò này chỉ chơi được hai hoặc bốn người thôi." Chu Tuấn Dặc nhăn mặt: "Mà tụi mình có ba người, không chia nhóm đôi được."
Chu Trì Ngư nghĩ ra một cách, giơ tay đề xuất: "Hay tụi mình rút thăm, ai rút được thăm đặc biệt thì chơi một mình."
Chu Tuấn Dặc gật đầu đồng ý, rồi quay sang hỏi Cố Uyên: "Được chứ?"
Cố Uyên thì không hề muốn vậy chút nào, vì hắn chỉ muốn chơi cùng Chu Trì Ngư. Nếu thiếu một người, hay là gọi cô giúp việc nhà cậu ta đến chơi cùng cho đủ người?
"Được thôi." Cố Uyên miễn cưỡng gật đầu, dù rất hồi hộp lúc rút thăm, nhưng cuối cùng thăm đặc biệt vẫn rơi vào tay hắn.
"Anh giỏi như vậy, chơi một mình chắc chắn không sao đâu." Chu Trì Ngư đã cầm ghế nhỏ ngồi xuống cạnh Chu Tuấn Dặc, thử cắn một viên kẹo trắng nhỏ rồi cười tít mắt: "Em sẽ chơi chung với tiểu Dặc."
"Thật tuyệt vời!" Chu Tuấn Dặc cười rạng rỡ, còn tựa sát vào người Chu Trì Ngư thân thiết như người nhà.
Cố Uyên nhìn chỗ trống bên cạnh mình, trong lòng thoáng chùng xuống. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt cong cong tươi cười của Chu Trì Ngư phía đối diện, cảm giác hụt hẫng trong lòng bị ghen tuông lấp đầy, ngày một lớn dần.
"Thi đấu thì phải có cược chứ nhỉ?"
Cố Uyên cầm một lá bài, vẻ mặt bình thản: "Hoặc là có hình phạt?"
"Tớ có phần thưởng đây." Chu Tuấn Dặc nhanh nhẹn ôm ra một hộp chocolate Thụy Sĩ thủ công: "Ai thắng một ván sẽ được lấy một viên!"
Chu Trì Ngư bừng sáng tinh thần, cẩn thận lấy một viên chocolate ra: "Tiểu Dặc, cái này cậu mang từ nước ngoài về hả?"
"Ừm." Chu Tuấn Dặc gật đầu: "Loại này ngon lắm, nhà còn dư đúng một hộp thôi."
"Chúng ta chắc chắn sẽ thắng được vài ván." Chu Trì Ngư cười tinh ranh: "Phải thắng nha!"
Cố Uyên nhìn chằm chằm Chu Trì Ngư, âm thầm ghi nhớ luật chơi.
Từ khi quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ ở hai bên đối địch.
Bộ bài này không khó lắm, nhưng khi đối diện thấy hai người kia liên tục cổ vũ nhau, Cố Uyên trước tiên tính toán giá trị từng lá bài, rồi dùng tổ hợp toán học tính xác suất.
Khi xong xuôi hết, hắn ngồi thẳng người, bình tĩnh nói: "Ra bài đi."
Một ván, hai ván, ba ván...
Chu Trì Ngư và Chu Tuấn Dặc phối hợp rất ăn ý nhưng vẫn thua liên tục.
Thời gian trôi qua, Chu Trì Ngư trông như quả cà bị dội nước, càng lúc càng ủ rũ, đến ván quyết định cuối cùng, bé nắm chặt bài, nghiêm trọng như ra chiến trường: "Em ra "Vua ngoại quốc số 16"!"
Cố Uyên nghiêng đầu chống tay, suy nghĩ gì đó. Hắn để ý Chu Trì Ngư cứ lén nhìn bài mình. Suy nghĩ một chút, Cố Uyên vẫn bình thản đặt bài xuống: "Máy chém."
Chu Trì Ngư và Chu Tuấn Dặc mặt mày ủ rũ, đành nhìn Cố Uyên ôm trọn hộp chocolate.
Chơi xong, trời cũng tối.
Ba mẹ Chu Tuấn Dặc giữ hai người lại ăn tối. Trong bữa cơm, Chu Trì Ngư có vẻ lơ đãng, thi thoảng lại cười ngọt ngào với Cố Uyên hoặc lén chạm tay hắn.
Cố Uyên không đáp lại nhiều, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, Chu Trì Ngư đều nháy mắt lấy lòng, cho đến khi cả hai về nhà, vẫn cứ dính chặt lấy nhau.
"Anh ơi."
Chu Trì Ngư tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt yêu thích rồi chạy đến bên Cố Uyên đang làm bài toán Olympic: "Chocolate có nên để trong tủ lạnh không ạ? Trời nóng dễ bị chảy lắm."
Cố Uyên cầm bút, nghiêm túc trả lời: "Ừ."
"Vậy để em đem cất giúp nha?" Chu Trì Ngư rúc mặt vào cổ hắn, cọ cọ người, mùi sữa tắm hương xoài thơm ngào ngạt, tóc còn ẩm ướt dính lên trán, nhìn vừa đáng yêu vừa thơm ngát.
"Anh tự làm được." Cố Uyên dừng bút, nhìn sang hộp pha lê bên cạnh, để ý nét mặt Chu Trì Ngư.
Vẫn như hồi nhỏ — không biểu hiện rõ ràng chút nào, cũng không giống thật sự muốn ăn chocolate.
"Vậy thôi ạ." Chu Trì Ngư không nài nỉ nữa, ôm gối nhỏ của mình, lóc cóc mang dép lê chạy ra ngoài.
Lúc đầu Cố Uyên cũng không để tâm, nhưng sau khi thấy thiếu một chiếc gối trên giường, bắt đầu cảnh giác.
Từ một năm trước khi sức khỏe cải thiện, hai người gần như đêm nào cũng ngủ chung. Chu Trì Ngư đột nhiên lấy gối đi — chẳng lẽ là...
Hắn vội vàng gõ cửa phòng Chu Trì Ngư.
Gõ mãi không ai mở, đẩy cửa ra thì bên trong trống không.
Vậy em ấy có thể đi đâu?
Phòng của ba mẹ? Cũng không thấy.
"Tiểu thiếu gia đi đến phòng thiên văn rồi ạ." Một cô giúp việc nói nhỏ.
Được nhắc nhở, Cố Uyên chạy ngay đến căn cứ bí mật. Vừa đến cửa, hắn nghe tiếng khóc nức nở rất khẽ.
Trong phòng thiên văn, đèn đã tắt gần hết, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe mô phỏng dải ngân hà đầy màu sắc trên trần nhà.
Chu Trì Ngư mặc đồ mỏng, cuộn tròn trên chiếc gối, ôm lấy đầu gối, che miệng khóc khẽ.
Cố Uyên như ngừng thở, vội quỳ xuống cạnh cậu, mấp máy môi mãi mà không nói được gì: "Tiểu Ngư, em..."
Chu Trì Ngư mím chặt môi, mũi đỏ ửng: "Em nhớ mẹ."
Hai tay nhỏ của Cố Uyên đặt bên thân thể cứng đờ, nhíu mày thật sâu: "Đừng khóc..."
Hắn không biết dỗ thế nào, chỉ biết nhẹ nhàng ôm lấy Chu Trì Ngư.
"Tiểu Ngư, em không vui vì không được ăn chocolate sao?"
Cố Uyên cảm thấy tim đau thắt, còn đau hơn cả lần gãy xương lúc nhỏ.
Chu Trì Ngư run vai, chớp đôi mắt ướt: "Ừm, cũng một chút..."
Cố Uyên lập tức chạy đi, không lâu sau quay lại với hộp chocolate: "Cho em nè."
Hắn nhẹ nhàng mở hộp, đút cho Chu Trì Ngư một viên vị dâu trắng: "Đừng khóc nữa, được không?"
"Dạ."
Chu Trì Ngư có hàm răng rất khỏe, mỗi lần cắn chocolate đều nghe tiếng "rắc rắc" rất rõ. Thấy mình nhẹ nhàng mà lấy được cả hộp chocolate, đôi mắt bé còn đọng nước mà vẫn cong cong khi cười, dựa vào lòng Cố Uyên và lấy thêm viên kẹo thứ hai.
Thấy Chu Trì Ngư đã không còn khóc, Cố Uyên cũng nhẹ nhõm thở phào. Trong lòng hắn có phần hối hận, cảm thấy mình không nên cố tình thắng Chu Trì Ngư, lại càng không nên dùng chocolate để ép bé nhún nhường.
Hắn biết Chu Trì Ngư sẽ bị ảnh hưởng.
Hắn đúng là hơi tệ thật.
"Anh ơi." Chu Trì Ngư đã ăn đến viên kẹo thứ tư, lại còn nhân lúc Cố Uyên không chú ý mà lén nhét vỏ chocolate vào dưới gối. Dì Bạch từng dặn, một ngày chỉ được ăn nhiều nhất hai viên chocolate thôi, giấu vỏ đi thì không bị tính số lượng nữa!
"Anh ơi, có phải anh đang không vui không?" Bé ngẩng đầu nhìn, phát hiện khóe mắt Cố Uyên cũng hơi ươn ướt: "Cho anh ăn một viên nha."
Bé cắn một miếng, rồi nhét phần còn lại vào miệng của Cố Uyên.
Cố Uyên hơi sững người nhưng vẫn giữ viên chocolate trong miệng, giọng nghèn nghẹn: "Ừ."
Chu Trì Ngư lại dựa vào hắn, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Cố Uyên im lặng một lúc rồi nói thật điều trong lòng mình: "Anh không nên lấy lại hộp chocolate. Vì anh..."
Ánh đèn sao lấp lánh chồng chéo trên đầu.
Hắn ngẩn người nhìn chằm chằm hình ảnh mô phỏng các hành tinh phía trước, khẽ nói: "Anh không thích em chơi với Chu Tuấn Dặc."
Còn vì sao, hắn cũng không thật sự hiểu rõ.
Mãi về sau, hắn mới nhận ra đó là vì cảm giác chiếm hữu.
"Em với cậu ta còn cùng bàn bạc để thắng anh nữa, điều đó khiến anh thấy rất khó chịu." Cố Uyên trút hết khúc mắc trong lòng, cảm giác u uất cũng tan đi khá nhiều: "Anh cảm thấy, em nên mãi mãi cùng một phe với anh, chúng ta không nên bị ai tách ra cả."
Chu Trì Ngư là em trai của hắn.
Không thể thuộc về ai khác.
"Nhưng đó là luật chơi mà." Chu Trì Ngư vừa nhét viên kẹo thứ sáu vào miệng vừa lẩm bẩm: "Không tính trò chơi thì chắc chắn em sẽ đứng về phía anh rồi."
Cố Uyên không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn ra xa.
"Anh không thích tiểu Dặc sao?"
"Không phải."
Cố Uyên nhẹ nhàng đáp: "Anh chỉ không muốn em thân thiết với người khác."
Hắn sợ Chu Trì Ngư sẽ bỏ rơi mình.
"Anh nghĩ như vậy... có phải là rất ích kỷ không?" Cố Uyên nghiêng đầu nhìn về phía Chu Trì Ngư thì bất ngờ bị một mùi sữa xoài dịu nhẹ phả vào mặt, rồi môi hắn bỗng bị hôn "chụt" một cái rõ to.
"Anh yên tâm." Chu Trì Ngư vỗ vỗ ngực nhỏ của mình: "Dù em có thêm bao nhiêu bạn bè, thì anh của em vẫn chỉ có một mà thôi."
Cố Uyên hơi tròn mắt kinh ngạc.