Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 35

"Thiếu gia, cuối tuần này cậu có kế hoạch gì không?"

Vừa kết thúc tiết học kinh tế tài chính, Trần Khải Hiên ngáp dài, thu dọn tài liệu trên máy tính: "Nghe nói trường bên cạnh mới mở một quán thịt nướng, muốn đi thử không? Nghe nói món bò nướng của họ ngon tuyệt cú mèo."

"Bò nướng hả? Chắc chắn là thơm lắm luôn."

Cậu thiếu niên xinh đẹp lặng lẽ gập laptop lại, chống cằm, vẻ mặt uể oải. Đang là cuối hè, gió có thổi thì cũng vẫn nóng, không làm dịu đi cái oi bức.

Học cả ngày, mũi Chu Trì Ngư lấm tấm mồ hôi, cậu lười biếng dùng sách che ánh nắng chói chang.

Thiếu niên 18 tuổi ngũ quan đã rõ nét, thừa hưởng dòng máu lai từ mẹ bắt đầu hiện rõ, dưới ánh sáng chiếu xuống, cậu hơi nheo mắt, hàng mi dài rũ nhẹ, đôi mắt trong vắt như pha kim tuyến đen, vừa cuốn hút vừa sâu thẳm.

Cô bạn ngồi phía trước nhìn mà đơ cả người.

Từ 5 năm trước, khi Chu Trì Ngư bắt đầu điên cuồng giảm cân, thân hình dần trở nên gầy gò, khuôn mặt trẻ con mũm mĩm cũng dần biến mất, càng ngày càng dịu dàng, đi trên đường thường xuyên nhận được thư tình.

Khoa trương nhất là có một người theo đuổi rất cuồng nhiệt còn lấy tranh chân dung của Chu Trì Ngư tổ chức hẳn một buổi triển lãm tranh lãng mạn.

Tất nhiên, người ngoài chỉ coi như trò vui, chỉ có Chu Trì Ngư là xấu hổ muốn độn thổ. Người theo đuổi đó mô tả đủ kiểu sắc thái biểu cảm của cậu trong trường, rõ ràng là chụp lén rồi về vẽ lại.

Chu Trì Ngư đã rất nghiêm túc thể hiện sự khó chịu và mong muốn đối phương dừng trò hề này lại, nhưng đối phương là sinh viên ngành mỹ thuật – một "nghệ sĩ điên" thực sự, không cách nào nói chuyện nổi.

"Ông nội tôi giao cho tôi nhiệm vụ rồi."

Chu Trì Ngư thở dài, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ xoã xuống trán khẽ bay: "Từ cuối tuần này, tôi phải tới tập đoàn của nhà để thực tập."

Tối hôm qua, ông Cố gọi cậu lên thư phòng nói chuyện nghiêm túc về việc kế thừa sản nghiệp. Còn hai tháng nữa, Chu Trì Ngư tròn 18 tuổi, toàn bộ tài sản đứng tên của ông Chu sẽ lần lượt chuyển sang tên cậu.

Ông Cố luôn tin rằng tranh giành thiên hạ thì dễ, giữ gìn giang sơn mới khó. Ông lo Chu Trì Ngư còn non nớt, dễ bị người xấu lừa gạt, phá hỏng công sức gây dựng bao năm của bạn thân nên muốn thông qua một chương trình đào tạo tinh anh để cậu sớm trưởng thành.

"Thiếu gia, sau khi cậu tốt nghiệp, tập đoàn có thể để dành cho tôi một suất offer không?" Trần Khải Hiên nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Tôi không đòi hỏi gì nhiều, lương năm tầm 40 vạn là được rồi."

"Thiếu gia, tính cả tôi nữa!"

"Với tôi nữa! Tôi nữa!"

Trong giảng đường bậc thang, mấy bạn cùng phòng của Chu Trì Ngư bắt đầu náo nhiệt. Dù từ khi khai giảng đến giờ Chu Trì Ngư chưa từng ở ký túc xá mà học theo dạng ngoại trú, nhưng quan hệ giữa cậu và các bạn rất tốt. Nhất là sau khi mọi người biết cậu là người thừa kế tập đoàn ZN, diễn đàn trường lập tức bùng nổ, Chu Trì Ngư chỉ sau một đêm đã trở thành "người nổi tiếng" của trường.

"Yên tâm, tôi nhớ hết rồi."

Chu Trì Ngư liếc nhìn đồng hồ: "Chú tài xế sắp tới đón tôi rồi, mai gặp nha ~"

"Mai gặp nhé! Tiểu Ngư!"

"Tiểu Ngư đi đường cẩn thận nha."

Sau khi Chu Trì Ngư rời đi, mấy người tiếp tục bàn chuyện việc làm sau này. Lớp tài chính 1 có 30 người, gần như ai cũng quý mến Chu Trì Ngư.

Lúc mới biết cậu là người thừa kế khối tài sản hàng trăm tỷ, ai cũng tưởng cậu sẽ là kiểu thiếu gia chảnh chọe. Không ngờ cậu lại cực kỳ dễ gần. Đẹp trai thôi còn chưa đủ, tính cách còn thân thiện và hào phóng, nên ai cũng muốn làm bạn với cậu.

Rời khỏi lớp học, Chu Trì Ngư vừa đi vừa ngân nga, rẽ vào khu căn tin Tử Kinh. Dạo này bánh sầu riêng vừa mới ra lò, cậu muốn mua mang về cho ông nội ăn thử. Dù nhà có đầu bếp làm bánh ngọt người Pháp hẳn hoi, nhưng với cậu, bánh sầu riêng trong trường là ngon nhất.

Bước vào căn tin, khóe miệng Chu Trì Ngư khẽ nhếch, từng bước đi toát ra khí chất vui tươi đặc trưng của một thiếu niên tràn đầy sức sống.

Cuộc sống đại học quả nhiên phong phú hơn nhiều so với thời cấp ba. Ở cổng căn tin, các anh chị khóa trên từ các câu lạc bộ đang nhiệt tình chiêu mộ thành viên mới.

Sau khi xếp hàng mua được bánh, Chu Trì Ngư mỉm cười híp mắt, bước chân nhún nhảy xuống lầu, không kìm được mà đi nhanh hơn. Hương sầu riêng thoang thoảng quanh cậu, lan cả vào gió.

Đi ngang qua tấm kính, cậu dừng lại, nhìn mình trong gương.

Rất đẹp trai, quá tuyệt!

Chờ anh trai về, chắc chắn anh ấy sẽ khen cậu vì nhan sắc điên đảo này!

Trước khi lên xe, Chu Trì Ngư gặp một người quen.

Người đó là "nam thần khoa kiến trúc" nổi tiếng, từng bị phân về ký túc xá của cậu trong đợt huấn luyện quân sự. Hắn ta vừa đẹp trai lại thân thiện nên rất được mọi người quý mến.

Hắn ta đang chụp ảnh phong cảnh trường học, thấy Chu Trì Ngư thì vẫy tay cười chào. Chu Trì Ngư chỉ cúi đầu chào lại, rồi lên xe trở về nhà.

...

Trong phòng khách, Chu Trì Ngư đút bánh sầu riêng cho ông Cố, còn ôm cánh tay ông nũng nịu như hồi nhỏ.

Chuyện người theo đuổi kia, cậu không kể với ông. Cậu biết nếu nói ra, với khả năng của Cố gia, chắc chắn người đó sẽ bị "xử lý" hoàn toàn. Nhưng cậu không muốn dùng cách đó.

"Tiểu Ngư à, ông có chuyện muốn nói với con."

Ông Cố nắm tay Chu Trì Ngư, khẽ nhíu mày: "Ông nội ruột của con từng nhờ ông chăm sóc con đến năm 18 tuổi. Giờ còn hai tháng nữa là con trưởng thành rồi, con xem con —"

"Không cần đâu!" Chu Trì Ngư ôm chặt lấy cổ ông Cố, nét mặt xinh đẹp nhăn lại: "Con muốn ông mãi mãi là ông nội của con."

"Ái chà." Ông Cố đưa tay chạm nhẹ vào mũi cậu: "Lớn tướng rồi còn làm nũng."

"Dù sao con cũng bám riết ở đây, không đi đâu hết." Chu Trì Ngư dụi đầu vào ngực ông: "Chỗ nào có ông và anh trai, chỗ đó là nhà của con."

Nhắc đến Cố Uyên, ánh mắt ông Cố thoáng rạng rỡ, khó giấu được nụ cười: "Thế ông hỏi con nhé, giữa ông và anh con, ai quan trọng hơn?"

"Ông nội cũng thật trẻ con." Chu Trì Ngư cẩn thận bóc một múi cam đút cho ông Cố: "Hai người đều quan trọng như nhau, là những người thân nhất trên đời này với con."

Ba năm gần đây, sau khi Cố Uyên rời đi, dù cuộc sống Chu Trì Ngư khá vui vẻ, nhưng cậu đã bị bệnh vài lần. Một lần viêm ruột thừa cấp, một lần sỏi thận. Lần nào cũng phải nhập viện. Dù bận trăm công nghìn việc, ông Cố vẫn ở bên chăm sóc cậu chu đáo. Những tháng đầu khi Cố Uyên rời đi, Chu Trì Ngư thường gặp ác mộng, chính ông Cố là người thức đêm kể chuyện dỗ cậu ngủ.

Mười bốn năm bên nhau không dài, nhưng chiếm đến 90% ký ức của Chu Trì Ngư. Trong mắt cậu, ông Cố chính là người thân ruột thịt.

"Vẫn là tiểu Ngư của chúng ta giỏi nịnh ông nhất."

Ông Cố xoa lưng cậu, dịu dàng nói: "Anh con vốn định về nước năm nay, nhưng vì vài chuyện nên hoãn lại."

"À..." Ánh mắt Chu Trì Ngư đầy hụt hẫng: "Anh con nói mà chẳng giữ lời gì hết!"

Tính ra thì đã ba năm rồi cậu chưa gặp Cố Uyên. Lần cuối cùng là hè năm lớp 9, khi cậu cùng ông sang Mỹ thăm hắn. Khi đó, Cố Uyên vừa trải qua ca phẫu thuật cuối cùng, đang được chăm sóc cách ly đặc biệt. Hai người chỉ có thể nhìn nhau qua lớp kính.

Nửa năm sau, nước Mỹ bùng dịch cúm chưa từng có, kiểm soát nhập cảnh ngày càng nghiêm ngặt. Để tránh nhiễm bệnh, Chu Trì Ngư không thể ra nước ngoài.

Sau đó, dù Cố Uyên được chữa khỏi, hắn vẫn cần theo dõi bệnh trong 4 năm. Để phòng bất trắc, mẹ hắn sắp xếp cho anh học đại học ở nước ngoài.

Tháng trước, hắn báo đã nhận được thư mời từ MIT, sẽ tiếp tục học tại Mỹ.

Thật lòng mà nói, tuy Chu Trì Ngư vui cho hắn, nhưng trong lòng vẫn rất buồn. Điều này đồng nghĩa họ sẽ tiếp tục xa nhau. Dù có thể gọi video mỗi ngày, nhưng vẫn không thể giống như gặp mặt trực tiếp.

"Anh ấy chẳng phải nói sẽ về thăm chúng ta sao?" Chu Trì Ngư cúi đầu, mắt đỏ hoe: "Con thấy chắc anh ấy chẳng nhớ con gì cả."

Đúng lúc ấy, điện thoại báo có lời mời gọi video từ Cố Uyên.

Chu Trì Ngư tắt máy, đeo cặp đi lên lầu, mặt giận dỗi.

Cậu và Cố Uyên đã lâu rồi không nói chuyện trực tiếp. Trong video, hắn cao ráo đẹp trai, còn hơn cả diễn viên điện ảnh. Cậu muốn chạm vào, nhưng lại chẳng thể.

[ Tiểu Ngư, em đang bận à? ]

Chu Trì Ngư liếc tin nhắn, cau mày: "Ừm."

[ Khi nào em rảnh? Anh muốn gọi video với em. ]

Chu Trì Ngư cầm khung ảnh ở đầu giường, dùng móng tay gõ nhẹ vào mặt Cố Uyên: "Em bận lắm, không muốn nói chuyện với anh!"

Ném điện thoại sang một bên, càng nghĩ cậu càng buồn, trong ánh mắt đầy thất vọng xen chút tủi thân.

Mỗi năm, đại học Thanh Hoa đều có chỉ tiêu cử sinh viên đi trao đổi tại MIT. Nếu cậu xin được đi, có phải là có thể ở cạnh Cố Uyên không? Nhưng điều khiến cậu bận tâm là — Cố Uyên dường như chẳng hề quan tâm đến cậu.

Chắc chắn là như vậy rồi!

"Đồ Cố Uyên đáng ghét."

Chu Trì Ngư rầu rĩ trùm chăn lại, mãi cho đến khi ông Cố vào dỗ thì cậu mới chịu ra gặp người.

"Ông hợp tác với bạn bè mới khai trương một câu lạc bộ. Tiểu Ngư có muốn đi chơi không?"

"Không muốn ạ."

"Nghe nói lễ Quốc khánh họ sẽ ra biển lướt sóng, tiểu Ngư muốn đi không?"

"Cũng không muốn ạ."

"Con sắp đủ điều kiện thi bằng lái rồi, ông sẽ tặng con một chiếc xe nhé." Ông nhìn cháu mình đang tức đến mức đỏ mặt, yêu chiều cười cười: "Đã 18 tuổi rồi, mà còn giống như con nít thế."

Chu Trì Ngư cúi đầu, mái tóc xoăn màu hạt dẻ rũ xuống trán trắng, cả người trông cô đơn và buồn bã.

Ông biết rõ lý do cháu mình buồn, nhưng vì đây là kế hoạch của Cố Uyên, sợ ảnh hưởng đến kết quả nên ông không tiện nói thêm gì.

...

Hôm sau, Chu Trì Ngư được tài xế đưa đến gần trường, sau đó đạp xe đến tòa nhà dạy học số hai.

Vừa bước vào lớp, cậu đã bị Trần Khải Hiên kéo sang một bên: "Tiểu Ngư, cậu nghe chưa! Khoa Toán có một du học sinh siêu đẹp trai từ Mỹ đến đó! Bạn tôi bên đó đang phát sốt vì anh ta, cả hội trường kín chỗ."

"Từ Mỹ đến á?" Nghe đến nước Mỹ, Chu Trì Ngư vô thức chú ý, nhưng lại nhớ đến nỗi buồn của mình, tâm trạng lại tụt xuống. Cậu nghiêm mặt, lặng lẽ gục xuống bàn.

"Ừm, nghe nói đến từ MIT đó." Trần Khải Hiên nháy mắt với cậu: "Đi xem thử anh đẹp trai đi."

"Tôi nghĩ mấy bạn nữ đó chắc phóng đại thôi." Ngô Minh chen vào: "Cũng là mắt, mũi, miệng thôi, đẹp đến mức nào chứ?"

Chu Trì Ngư vốn không hứng thú với anh chàng du học sinh đó, nếu nói về ngoại hình, cậu cảm thấy chẳng ai có thể vượt qua Cố Uyên — người đẹp nhất thế gian trong mắt cậu.

Tuy vậy... người đó đến từ MIT sao?

Vì tò mò, Chu Trì Ngư quyết định đi xem thử.

Hành lang hôm nay đông vui hơn bình thường. Nghe ngóng vài câu, cậu phát hiện có hai bạn nữ đang bàn nhau tặng hoa cho nam thần khoa Kiến trúc ở đồi tình nhân – chuẩn bị tỏ tình công khai.

"Tôi nghi anh ấy thích con trai." Trần Khải Hiên nhướng mày tán chuyện: "Nghe nói hồi cấp 3 có bạn trai."

"Hai người con trai yêu nhau ư?"

Chu Trì Ngư tròn mắt, có chút không hiểu.

"Đúng vậy, hôn nhân đồng giới giờ hợp pháp rồi." Trần Khải Hiên khoác vai cậu: "Tiểu Ngư, tôi thấy cậu được nhiều bạn nữ viết thư tỏ tình lắm mà chẳng thấy cậu thích ai cả. Cậu không phải là..."

Trần Khải Hiên nhìn Ngô Minh rồi cùng hỏi: "Cậu không phải là thích con trai chứ?"

"Tất nhiên là không phải." Chu Trì Ngư nghiêm túc đáp: "Anh tôi nói, nếu tôi muốn yêu ai thì phải được anh ấy đồng ý trước."

"Anh cậu?" Trần Khải Hiên lần đầu nghe nói cậu có anh trai: "Cậu còn có anh à?"

"Ừ." Dù đang giận Cố Uyên, nhưng Chu Trì Ngư vẫn rất công nhận nhan sắc của hắn: "Nếu anh tôi đến trường mình, chắc chắn sẽ nhận được cả vạn lá thư tình."

"Oa? Dữ vậy sao?" Trần Khải Hiên không tin lắm: "Chắc là vì cậu quá thần tượng ảnh rồi."

"Không có đâu, anh tôi thật sự..." Chu Trì Ngư đang nói thì phát hiện nam thần khoa Kiến trúc đang cầm hoa bước tới chỗ cậu.

Cậu vội né sang bên định nhường đường, nhưng nam thần lại đứng trước mặt cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng hiện vẻ hoang mang không tin nổi.

"Chu Trì Ngư, anh muốn nói một chuyện với em." Nam thần hít một hơi sâu, từ từ đưa bó hồng ra trước mặt cậu: "Anh thích em, yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Hành lang đang ồn ào cũng lặng xuống. Mọi người xì xào bàn tán, đều nhìn về phía hai người.

"Nhưng mà tôi —"

"Thật ra thì —"

Chu Trì Ngư lúng túng đẩy bó hoa ra, vừa xấu hổ vừa không biết làm gì.

Đây là lần đầu tiên cậu được một bạn nam tỏ tình.

Trần Khải Hiên và nhóm bạn ngơ ra tại chỗ, ánh mắt vừa tò mò vừa nghi ngờ. Họ thấy rõ Chu Trì Ngư đang cực kỳ căng thẳng và không định nhận lời, trong khi cảnh hoa phía sau còn có nhiều người đi cùng để cổ vũ.

"Áp lực thế này thì chịu sao nổi?"

Trần Khải Hiên vò tay định ra mặt giải vây thì đúng lúc đó, từ cuối hành lang vang lên tiếng trầm trồ liên tục. Cậu ta quay đầu lại, thấy một chàng trai có khí chất cực kỳ cuốn hút đang đi tới — đẹp đến mức nghẹt thở.

"Trời ơi ai mà đẹp trai quá vậy?"

"Chắc cao tới 1m9? Dáng chuẩn ghê."

"Đẹp trai gì mà đỉnh vậy trời!!"

Trần Khải Hiên choáng váng, theo bản năng nhường đường. Dù từng thấy nhiều trai đẹp, nhưng đây là lần đầu gặp người quá hoàn hảo như vậy.

Nhưng điều khiến cậu ta bất ngờ hơn là chàng trai đó dừng bước, đứng ngay sau Chu Trì Ngư.

"Xin lỗi."

Hắn lạnh lùng nắm tay Chu Trì Ngư, thản nhiên nhìn nam thần khoa Kiến trúc: "Xin lỗi, em ấy đã có hôn ước rồi."

Bình Luận (0)
Comment