Ánh trăng xuyên qua lớp màn mỏng chiếu xuống.
Cố Uyên tắm rửa xong, nằm nghiêng trên chiếc giường còn lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng theo bản năng.
Chu Trì Ngư nằm ở giường đối diện, thuốc truyền chảy qua ống truyền dịch trong suốt, nhỏ từng giọt vào cánh tay gầy gò của cậu. Cố Uyên không chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Chu Trì Ngư, ánh mắt đầy sự cẩn trọng.
Từ nhỏ đến giờ, hắn vốn dĩ đã không biết cách xử lý cảm xúc của chính mình.
Gợi ý của trí tuệ nhân tạo không trùng khớp với suy nghĩ của hắn.
Hiện tại, hắn không có cách giải quyết nào tốt hơn, điều duy nhất có thể làm là ở bên cạnh Chu Trì Ngư.
Bản tính con người vốn ích kỷ.
Hắn cũng vậy, rất ích kỷ.
Hắn không cam tâm.
Hắn không muốn có một ngày tận mắt chứng kiến Chu Trì Ngư yêu người khác, rồi hoàn toàn rời khỏi thế giới của hắn.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Chu Trì Ngư sẽ thân thiết, tình cảm với người khác, bản thân bị đẩy xuống hàng thứ hai, thứ ba, hay thậm chí chẳng có vị trí gì, là trong lòng hắn lại trào lên cảm giác ghen tỵ mãnh liệt như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim.
Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng vọng lại tiếng sóng biển cuộn trào.
Cố Uyên nắm lấy cổ tay đang lộ ra ngoài chăn của Chu Trì Ngư, nhẹ nhàng kê đầu lên gối bên cạnh cậu.
Hôm sau, ông Cố đích thân ra mặt đưa Chu Trì Ngư về nhà.
Trên chiếc máy bay riêng, Chu Trì Ngư ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vừa tưởng tượng ra đủ món ăn ngon.
Sau chuyện vừa rồi, cậu hoàn toàn thông suốt.
Tương lai hay những tai nạn bất ngờ có thể đến bất cứ lúc nào. Cậu chưa đến 18 tuổi, nghĩ đến cái chết thật quá mệt mỏi.
Cậu còn nhiều món ngon chưa được ăn, còn nhiều nơi hay ho chưa được khám phá.
"Anh à."
Đôi mắt Chu Trì Ngư sáng lấp lánh: "Tranh thủ lúc rảnh, mình đi núi Phú Sĩ chơi đi."
"Được." Cố Uyên đưa tay vuốt lại mái tóc xoăn lộn xộn của cậu, dịu dàng nhắc: "Canh này đậm vị lắm, uống từ từ thôi."
Chu Trì Ngư cầm chén canh lên, uống cạn sạch canh sườn hầm nhừ trong một hơi, trên mặt đầy vẻ hài lòng: "Ngon thật đó!"
"Ài..."
Ông Cố ngồi đối diện lặng lẽ quan sát hai đứa trẻ, khẽ thở dài.
Chu Trì Ngư hút hai ngụm nước trái cây, nhẹ giọng hỏi: "Ông ơi, ông thấy không khỏe sao?"
"Không sao." Giọng ông Cố mang theo vẻ thương xót: "Tiểu Ngư à, lần sau đừng đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa, tim ông thật sự không chịu nổi bị dọa sợ đâu."
Nghe nói Chu Trì Ngư suýt nữa mất mạng, bệnh huyết áp cao của ông vốn đã lâu không tái phát thì hôm qua đột ngột tăng, phải uống rất nhiều thuốc mới tạm thời kiểm soát được.
Chu Trì Ngư biết mình sai, cúi đầu như con rùa nhỏ rụt cổ: "Con xin lỗi, ông ơi."
Cố Uyên giơ tay xoa đầu Chu Trì Ngư, ánh mắt dịu dàng: "Ông à, lần sau con sẽ chăm sóc tiểu Ngư thật tốt."
Chu Trì Ngư lén lút liếc Cố Uyên một cái rồi dứt khoát chui đầu vào lòng hắn, chỉ dám trộm liếc nhìn ông Cố.
Lúc nãy cậu nghe trợ lý của ông Cố nói, cổ phiếu của tập đoàn ZN đang lao dốc nghiêm trọng, ông và các lãnh đạo vừa tổ chức họp khẩn để bàn cách cứu vãn tình hình.
Lần này, quả thực là cậu đã gây phiền phức cho mọi người.
Cố Uyên ôm vai cậu, nhẹ giọng an ủi: "Ông à, tập đoàn có cần chúng cháu hỗ trợ gì không?"
Ông Cố lộ vẻ mệt mỏi: "Về nguyên tắc thì không cần, nhưng ông nghĩ có thể nhân dịp này để tiểu Ngư đến tập đoàn thực tập vài ngày, nghe, nhìn, học hỏi thêm một chút."
Chu Trì Ngư nắm chặt vạt áo sơ mi nhàu nhĩ, ngón tay gãi nhẹ ngón tay của Cố Uyên, Cố Uyên cúi đầu nhìn, thấy được ánh mắt cầu cứu của cậu, nói: "Kỳ nghỉ còn vài ngày nữa, con sẽ cùng tiểu Ngư đến đó."
Ông Cố nhìn vào đôi mắt ngập ngừng, chột dạ của Chu Trì Ngư, không khỏi bật cười: "Ông đâu có trách con."
Chu Trì Ngư vội vàng nịnh nọt: "Con biết mà, ông là người tốt với con nhất."
Còn một tháng nữa là đến lễ trưởng thành của cậu. Dù cậu chưa thực sự hiểu chuyện, cũng biết Cố gia đã chăm sóc cậu còn hơn cả người thân bình thường. Tình hình nội bộ của tập đoàn ZN cũng không yên ổn, nếu không có ông Cố đứng ra giữ vững, mấy kẻ đang muốn gây rối chắc chắn sẽ lợi dụng cú rớt giá lần này để khuấy động.
"Anh cũng là người tốt nhất với em."
Chu Trì Ngư hơi nheo đôi mắt đào long lanh, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, giống hệt hồi nhỏ, dụi đầu vào cổ Cố Uyên, rồi lại tiếp tục ăn tổ yến chưng đường phèn.
Sau khi tỉnh lại cậu mới biết người cứu mình chính là Cố Uyên.
May mắn là lần này không giống như lúc nhỏ, không làm liên lụy đến Cố Uyên.
"Có anh trai như Cố Uyên, đời này em sống không uổng!"
Chu Trì Ngư cười tít mắt, cầm muỗng đưa đến miệng Cố Uyên: "Anh à, món này ngon lắm, anh nếm thử một ngụm đi."
Cố Uyên chậm rãi nhìn cái muỗng đã được Chu Trì Ngư dùng qua, rồi cúi đầu nếm một ngụm.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Ngon thật."
...
Đây là lần đầu tiên Cố Uyên đến trụ sở chính của tập đoàn ZN.
Hắn nhìn sang Chu Trì Ngư bên cạnh và nhận ra cậu có chút căng thẳng.
Chu Trì Ngư nắm chặt túi bánh quy trong tay, sau khi cùng ông Cố vào thang máy, lén lấy ra ăn một miếng.
Hắn hiểu rõ nguyên nhân khiến Chu Trì Ngư bất an – đợt chấn động thị trường chứng khoán lần này, trong mắt cậu, là lỗi của chính mình.
Chu Trì Ngư nhai bánh quy, hàng mi khẽ rung động, miệng phát ra tiếng giòn giòn. Ông Cố đứng phía trước nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhíu mày hỏi: "Con đói sao?"
Chu Trì Ngư lắc đầu, cố gắng không để phát ra tiếng động.
"Vậy thì tối nay mình ăn tối sớm một chút."
Ông Cố chống gậy, quay lại mỉm cười với cậu.
Trong phòng họp, các thành viên hội đồng quản trị thấy Chu Trì Ngư đi cùng ông Cố thì sắc mặt không mấy dễ chịu, liếc nhìn nhau, sau đó mới gật đầu xã giao: "Cố tổng, tiểu Chu tổng."
Chu Trì Ngư lần đầu thấy tất cả các lãnh đạo cấp cao của công ty tụ họp đông đủ như vậy, không khỏi run rẩy, trông cứ như đứa trẻ vừa mắc lỗi, đứng cạnh ghế ông Cố, cẩn thận quan sát những gương mặt nghiêm nghị xa lạ.
"Tiểu Ngư, em ngồi đi."
Cố Uyên kéo Chu Trì Ngư ngồi xuống, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người một lượt.
Nghe ông nội nói, trong số này còn có người thân của Chu Trì Ngư.
"Cố tổng, tiểu Chu tổng sắp đến tuổi trưởng thành rồi, có lẽ ngài nên trao lại quyền lực thôi." Người đầu tiên lên tiếng gây khó dễ là Phó Chủ tịch Liễu Dung. Mặc dù kiêng dè thế lực Cố gia, nhưng quyền lực trong tập đoàn liên quan đến vận mệnh của hắn ta, hắn ta không muốn để người ngoài tiếp tục nắm giữ.
"Chu tổng từng nói, trước khi tiểu Ngư trưởng thành sẽ do tôi phụ trách chăm sóc, việc điều hành tập đoàn và quỹ cũng tạm thời do tôi tiếp quản." Ông Cố ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua gương mặt Liễu Dung: "Nhưng cậu cũng nói rồi, là sắp trưởng thành, hiện tại thì chưa."
Liễu Dung bất mãn: "Chỉ còn một tháng nữa thôi. Theo tôi thấy, đây là cuộc họp nội bộ mang tính bảo mật cao của tập đoàn, ngài và cháu trai ngài không nên tham dự."
Hắn ta quay sang nhìn Chu Trì Ngư, bỗng nhiên cười nhạt: "Tiểu Chu tổng, Cố tổng đưa cháu mình đến tham gia họp thế này, cậu không thấy có gì sai sao? Nếu tôi đoán không lầm, Cố tổng có ý định bồi dưỡng cháu mình thành người kế vị. Cậu vẫn còn ngây thơ, đừng để sản nghiệp mấy chục năm của gia đình bị trao cho người ngoài."
"Là tôi tự nguyện." Ánh mắt Chu Trì Ngư dán chặt vào Liễu Dung, giọng nói không còn chút e dè nào như trước: "Họ là người thân của tôi, tôi tin tưởng họ. Dù sau này tôi có đủ 18 tuổi, tôi vẫn muốn ông nội giúp tôi quản lý tập đoàn."
"Cái gì?"
"Sao có thể như vậy?"
"Tiểu Chu tổng, ông ấy dù gì cũng là người ngoài mà."
Tuy ông Cố không ngạc nhiên khi nghe Chu Trì Ngư nói ra những lời như vậy, nhưng cũng không ngờ cậu lại kiên định đến thế.
"Tôi không nói đùa. Đây là quyết định tôi đã suy nghĩ kỹ càng." Chu Trì Ngư thẳng lưng, giọng dứt khoát: "Vì vậy, tôi mong mọi người tôn trọng gia đình tôi."
Cả phòng họp chìm vào im lặng.
Sắc mặt của Liễu Dung ngày càng tệ: "Tiểu Chu tổng, tuy rằng cậu là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, nhưng điều đó không có nghĩa là bất kỳ quyết định nào của cậu cũng đều đúng. Ví dụ như việc cậu đăng tải bản di chúc làm rõ quyền thừa kế trên hệ thống nội bộ OA lần này, cậu có biết đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tập đoàn không? 51% cổ phần dễ dàng thay đổi chủ sở hữu, các đối tác và cổ đông nghĩ rằng người thừa kế thiếu định hướng lâu dài, dẫn đến khủng hoảng niềm tin là điều rất dễ hiểu!"
Nhắc đến chuyện này, Chu Trì Ngư rõ ràng mất tự tin, cắn chặt môi, không dám đáp lại.
"Đúng vậy, tiểu Chu tổng, lần này cậu là người chịu trách nhiệm."
"Tập đoàn gần như thiệt hại hàng trăm triệu."
Những lãnh đạo cấp cao khác cũng đồng loạt đứng về phía Liễu Dung, phụ họa theo lời hắn ta và bắt đầu gây khó dễ cho Chu Trì Ngư.
"Giám đốc Liễu, với tư cách là anh của tiểu Ngư, tôi muốn hỏi ông một câu."
Cố Uyên vừa xem xong tài liệu, đóng tập hồ sơ lại, giọng lạnh lùng: "Hiện nay cổ phiếu của ZN sụt giảm nghiêm trọng, có phải có nhóm cổ đông đã cấu kết bán tháo cổ phần, tung ra những tin đồn vô căn cứ hay không? Ví dụ như ai đã tiết lộ thông báo nội bộ? Có phải có người cố tình đổ thêm dầu vào lửa? Tôi đề nghị thành lập tổ điều tra để làm rõ sự việc, truy cứu những người đã gây rối."
Liễu Dung nheo mắt, ánh nhìn lạnh như băng: "Cậu nói lập là lập à? Cậu có tư cách gì mà đưa ra quyết định ở đây?"
"Anh ấy là anh tôi, sao lại không có tư cách chứ?" Chu Trì Ngư không nhịn được phản bác.
"Tôi đương nhiên không có tư cách." Cố Uyên mỉm cười, ánh mắt vẫn không e dè gì mà đối đầu với Liễu Dung: "Tôi chỉ đưa ra đề xuất mà thôi. Dù sao thì cuộc khủng hoảng lần này có thể được giải quyết nếu phòng quan hệ xã hội tổ chức họp báo chính thức. Tiểu Ngư có mối quan hệ tốt với chúng tôi, chẳng phải sẽ là tình huống đôi bên cùng có lợi sao? Là cổ đông, mọi người chỉ quan tâm đến lợi nhuận. Nếu tôi nhớ không nhầm, ZN tuy chủ yếu kinh doanh lĩnh vực y sinh, nhưng trong toàn bộ quy trình từ nghiên cứu, sản xuất, đầu tư đến dịch vụ đều cần hợp tác với nhiều ngành khác. Gia đình chúng tôi có thể trở thành đối tác ổn định của ZN, ngoại trừ một số người, còn lại các cổ đông chắc chắn sẽ vui mừng."
"Miệng lưỡi khéo léo thật." Liễu Dung không ngờ đứa nhỏ Cố gia lại giỏi tranh luận đến vậy, nhất thời tức giận: "Theo lời cậu, chuyện này cứ cho qua nhẹ nhàng như vậy sao? Cậu mới bao nhiêu tuổi? Những việc thế này không thể coi thường được, nghiêm trọng thì ảnh hưởng đến sự sống còn của cả tập đoàn!"
Ông Cố vốn định lên tiếng, nhưng thấy Cố Uyên có vẻ đã chuẩn bị kỹ nên ông nhường lời cho hắn.
"Anh..." Chu Trì Ngư thấy mọi người quá hung dữ, khẽ kéo vạt áo của Cố Uyên, lo hắn bị bắt nạt.
Nói cho cùng, người gây ra chuyện là cậu.
"Dĩ nhiên là không thể bỏ qua." Cố Uyên nắm tay Chu Trì Ngư dưới bàn, siết nhẹ: "Hiện giờ điều quan trọng nhất là phải xử lý khẩn cấp vấn đề truyền thông, trấn an các nhà đầu tư, tránh trường hợp các cổ đông ngắn hạn bán tháo cổ phiếu, để đối thủ lợi dụng cơ hội đánh úp. Đồng thời, cần khởi động cơ chế bảo vệ cổ phần, kiểm tra xem có bị thâu tóm ác ý không. Ngoài ra, không loại trừ trong nội bộ có kẻ trục lợi, vậy nên các cổ đông thực sự vì lợi ích tập đoàn cần phải đoàn kết, cam kết nắm giữ cổ phần lâu dài và cùng nhau chia lợi nhuận trong vài năm tới, để hóa giải khủng hoảng."
Ông Cố gật đầu như suy nghĩ điều gì, rồi nhìn về phía Liễu Dung.
Lần này, không chỉ ông Cố, mà những lãnh đạo cấp cao khác cũng tỏ ra đồng tình.
Liễu Dung biết mình bị Cố Uyên đánh trúng điểm yếu, suy nghĩ một lúc rồi phản bác: "Chúng tôi đương nhiên biết cần xử lý truyền thông. Vấn đề là tiểu Chu tổng và Cố gia rốt cuộc không có quan hệ huyết thống."
Tổng giám đốc Trần đi theo cũng đưa ra nghi vấn: "Các người chỉ là có quan hệ thân thiết, lại không có liên hôn. Việc tùy tiện chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Cố gia, làm sao khiến cổ đông và nhân viên tin tưởng được?"
"Liên hôn?"
Một tia cảm xúc đặc biệt lóe lên trong mắt Cố Uyên vốn bình tĩnh, ánh mắt hắn lặng lẽ liếc sang Chu Trì Ngư, rồi bất ngờ cười: "Nếu tiểu Ngư đồng ý, Cố gia hoàn toàn có thể liên hôn với em ấy."
"Đúng vậy! Tôi cũng không phản đối!" Chu Trì Ngư lập tức tiến sát về phía Cố Uyên, cùng hắn đối đầu với Liễu Dung như một chiến tuyến.