Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 127


Mạc Hậu khoanh tay trước ngực đứng trước mặt họ, xụ mặt, ánh mắt như muốn chém Thương Mẫn ra thành trăm ngàn mảnh.

Thương Mẫn dừng bước, cô thấp hơn Mạc Hậu một chút, ngước mắt nhìn cô ta.

“Tổng giám Mạc.” Tô Huệ Phi chào hỏi, nhưng Mạc Hậu không để ý cô ấy, cứ nhìn vào Thương Mẫn, Tô Huệ Phi bất giác căng thẳng thay cô.

“Huệ Phi, cậu về trước đi.” Thương Mẫn biết Mạc Hậu là cố ý đợi cô ở đây.

“Nhưng mà…” Tô Huệ Phi lo lắng.

Thương Mẫn cười cười, bảo cô ấy yên tâm.


Đây là Đạt Phan, dù Mạc Hậu có hận cô thế nào thì cũng phải duy trì hình tượng, sẽ không ra tay chính diện với cô.

Mà chỉ cần không dùng vũ lực, chơi chiêu trò, ai sợ ai chứ?
Tô Huệ Phi rời đi mà cứ quay đầu lại mãi, Thương Mẫn đi vài bước, đi tới chính giữa vườn hoa.

“Đã tan làm rồi.” Thương Mẫn nhìn đồng hồ: “Cô Mạc, cô tìm tôi nói chuyện thì sẽ trả tôi tiền tăng ca sao?”
Mạc Hậu cười lạnh: “Thương Mẫn, cô là người đầu tiên dám phách lối như vậy ở trước mặt tôi.”
Thương Mẫn không cho là đúng, cô tiện tay ngắt một chiếc lá bạch quả trên khóm cây, đặt vào lòng bàn tay nghịch.

“Có dũng có mưu là chuyện tốt, chỉ là, tôi cảm thấy sự tinh ranh của cô tốt nhất đừng dùng trên mặt tranh giành đàn ông.”
Thương Mẫn quay đầu, cười vô tội: “Cô Mạc, có phải cô hiểu lầm rồi không, tôi không giành đàn ông với cô.” Cô nói rành rọt từng chữ: “Từ đầu tới cuối, đều là Mâu Nghiên chủ động, anh ấy chủ động theo đuổi tôi, chủ động mua nhà mua xe cho tôi, chủ động cầu tôi ở bên anh ấy, người ta cũng rất muốn cự tuyệt đó chớ, nhưng mà Nhị gia Mâu Nghiên không cho tôi cơ hội đó.”
Mạc Hậu không nhịn được siết chặt nắm tay.

“Đó là do Mâu Nghiên chưa nhìn rõ bộ mặt thật của cô, cô nói xem, nếu anh ấy biết cô nói những lời này, anh ấy sẽ nhìn cô thế nào?” Khóe môi Mạc Hậu nhếch lên.

“Tôi căn bản không để ý anh ấy nhìn tôi thế nào.” Thương Mẫn nghiêm túc trả lời cô ta: “Tình cảm là thứ tôi luôn cảm thấy không thể cưỡng cầu.

Nếu cô Mạc và Mâu Nghiên lưỡng tình tương duyệt, nếu Mâu Nghiên từng thừa nhận cô là vợ chưa cưới của anh ấy, tôi cũng sẽ không ở lại bên cạnh anh ấy, nhưng mà, hôn nhân và tình yêu đều không phải một người nói là tính, cô dùng lợi ích gia tộc và ông cụ Mâu để miễn cưỡng trói buộc, còn âm thầm tổn thương nhiều người như vậy, dường như cũng không tốt hơn tôi đi đâu đi.”

“Tôi sớm đã kiến thức cô mồm miệng nhanh nhảu, được đấy, cô có thể dùng cái miệng này lừa anh ấy xoay quanh, nhưng cuối cùng, tình cảm môn không đăng hộ không đối thì sẽ không được cho phép và chúc phúc.” Mạc Hậu kiêu ngạo lườm liếc: “Cô có thể ngông cuồng, dù sao cho đến cùng, tôi vẫn sẽ là bà Mâu quang minh chính đại.”
Thương Mẫn nhún vai: “Nhưng mà, nếu cô Mạc thật sự tự tin như vậy, thì hiện tại ở đây chặn tôi làm gì chứ? Cô nên đi chặn Mâu Nghiên ấy.”
“Tiểu nhân đắc chí.” Mạc Hậu trừng mắt cô.

Thương Mẫn thấy dáng vẻ này của cô ta, cười cười.

Thực ra với lập trường của cô, cô thật sự không có vốn liếng để đi tranh giành với Mạc Hậu, dù sao thì trong mắt người đời, Mạc Hậu và Mâu Nghiên mới là một đôi được nhận định, bất kể trên danh phận hay thời gian, cô đều là kẻ thứ ba, nhưng mà, bây giờ cô đứng đây, không chỉ là vì Mâu Nghiên mà thôi.

“Rất giận đi.” Thương Mẫn chậm rãi lại gần cô ta, đè thấp giọng: “Những lời vừa rồi của tôi, cô hận không thể giết chết tôi đi.”
Độ ấm trong lời nói của cô ngày càng lạnh lẽo: “Có phải rất tiếc hôm đó Thương Tuyết không giết chết tôi không? Có phải cô rất tiếc nuối không, chỉ xém một chút thôi, chỉ xém một chút thì tôi đã có thể vĩnh viễn biến mất không xuất hiện ở trước mặt cô nữa rồi?”
Sắc mặt Mạc Hậu biến đổi, cô ta híp mắt, nhìn chằm chằm sắc mặt Thương Mẫn.

“Cô đang nói mớ sao?” Khóe môi Mạc Hậu mang theo ý cười.


Dù Thương Mẫn đoán được thì thế nào? Cái chết của Du Thắng đã là kết cục đã định, phía Thương Tuyết cũng không gây ra được sóng gió gì.

“Cô bây giờ nhất định đang đắc ý, vì dù tôi biết chân tướng cũng không làm gì được cô.

Cô là con gái duy nhất của nhà họ Mạc, lại là mợ chủ của nhà họ Mâu được Mâu Chí Tình khâm điểm, dù làm chuyện quá đáng như giết người cũng sẽ có người dẫn đội đi chùi mông cho cô.” Ánh mắt Thương Mẫn dần sắc bén, biểu cảm như trẻ con vừa rồi đã dần bị âm hiểm thay thế.

“Loại chuyện này đều là sẽ nghiện đi.

Sự phẫn nộ tích tụ vì bị Mâu Nghiên phớt lờ nhiều năm như vậy đều biến thành oán hận phát tiết lên người những người vô tội đó, cô lại vẫn cứ cho rằng mình là vì yêu? Mạc Hậu, tôi thật sự rất không muốn nói cô, nhưng tôi cảm thấy cô nên tranh thủ đi khám bác sĩ khoa tâm thần đi, như vậy, vào lúc tôi tống cô vào tù, có lẽ cô có thể dựa vào giám định bệnh tâm thần mà trốn thoát khỏi tử hình, chung thân trong ngục.”
Mạc Hậu im lặng không nói, sắc trời dần tối, tia sáng trong vườn hoa không sáng lắm, hai người phụ nữ nhìn nhau, ánh mắt bắn ra lửa điện..

Bình Luận (0)
Comment