Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 141


Thương Mẫn cũng cầm lấy ống nghe.

“Tôi biết chị nhất định sẽ đến.” Vừa mở miệng, giọng nói của Thương Tuyết rất khàn khàn.

Thương Mẫn không có nói gì, đối diện với khuôn mặt này, cô luôn có thể nhớ đến cảnh tượng cô ta điên cuồng tạt nước cường toan vào cô ngày hôm đó.

“Thương Mẫn, tôi thua rồi, thua triệt để.” Nụ cười Thương Tuyết thảm thương: “Nhìn bộ dạng của chúng ta hiện tại, rồi lại nhớ đến những chuyện đã làm trước đây, tôi thật cảm thấy mình rất buồn cười.”
Thương Mẫn thở ra một hơi dài: “Có chuyện gì thì cứ nói, tôi rất bận, không muốn đến để nghe cô nói mấy lời thừa thải này.”
“Cả đời này chúng ta cũng không còn nhiều cơ hội nói chuyện với nhau nữa, ngay cả vài phút đồng hồ mà chị cũng không muốn cho tôi sao?” Thương Tuyết cười: “Chị có biết thứ tôi hoài niệm nhất trong thời gian này là gì không? Là những lúc tôi đấu khẩu với chị từ nhỏ đến lớn.”
Căn nhà tù cô độc yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng thở của cô ta, không ai nói chuyện với cô ta, cô ta sống như không khí, cô tịch đến muốn phát điên.


Thương Mẫn như chuẩn bị muốn cúp điện thoại, Thương Tuyết vội vàng đứng dậy: “Đừng cúp đừng cúp!”
Cô ta động đậy, cảnh sát quản ngục ở đằng sau vội vàng đi tới, giơ gậy với Thương Tuyết.

Thương Tuyết sợ hãi, chỉ đành ngồi lại ghế: “Thương Mẫn, chị đừng cúp.”
Thương Mẫn khó chịu, cô lại đưa ống nghe đến bên tai.

“Nói đi, chuyện liên quan đến mẹ tôi, cô biết bao nhiêu?”
Thương Tuyết thở dài, coi như là từ bỏ vùng vẫy rồi: “Tôi sẽ nói chuyện mà chị muốn biết, nhưng chị phải đồng ý với tôi một điều kiện trước đã.”
“Cô cảm thấy bây giờ cô còn thứ gì để bàn điều kiện với tôi sao?” Thương Mẫn cười lạnh.

“Chỉ một điều kiện, đối với chị mà nói là rất đơn giản.” Thương Tuyết không còn thái độ cao ngạo trước đây, trong ngữ khí thậm chí còn có chút cầu xin.

Thương Mẫn nhướng mày, cô cũng thật sự rất tò mò, thứ có thể khiến cho Thương Tuyết cúi đầu đáng thương ở trước mặt cô rốt cuộc là gì.

“Cô nói đi.” Thái độ Thương Mẫn lãnh đạm.

“Mẹ tôi có tới thăm tù qua, bà ấy có nói chuyện của các người với tôi, tôi cũng là thời gian trước mới biết, chị không phải do nhà họ Thương thân sinh.” Thương Tuyết cười rất thê lương: “Nói ra cũng buồn cười, tôi tranh với chị cả nửa đời, mới phát hiện, hoá ra kết cục của tôi thực ra có thể được tốt hơn.


Nếu như tôi sớm biết chị không phải là con ruột thì có lẽ sẽ không có cái suy nghĩ muốn so đo cao thấp với chị rồi.”
“Không.” Thương Mẫn phủ quyết lời của cô ta: “Nếu như cô biết tôi không phải con ruột, thì chỉ e sẽ càng thêm ép người thôi.

Cô biết mẹ tôi tại sao lại muốn một danh phận không, tại sao lại muốn tôi trở thành cô cả nhà họ Thương không, chính là vì để đề phòng người như cô, ức hiếp tôi vì tôi không có chỗ dựa, nói tôi là con hoang.”
“Thương Tuyết, đừng tẩy trắng cho mình, sự giáo dục từ nhỏ của cô đã quyết định kết cục của cô rồi, cho dù có quay lại lần nữa thì cô cũng vẫn sẽ chọn con đường mà cô đã từng đi qua thôi, sẽ không thay đổi.”
Ánh mắt Thương Tuyết có chút tối tăm, đôi con ngươi vẩn đục.

“Chị đã nói như vậy rồi, nếu như tôi còn giải thích thì cũng chả có ý nghĩa gì.” Thương Tuyết mấp máy môi: “Chị vì mẹ mình mà đến gặp tôi hôm nay, mà điều kiện mà tôi muốn trao đổi với chị, cũng là mẹ của tôi.”
Thương Mẫn nhíu mày.

“Thương Mẫn, cho mẹ tôi một số tiền, để bà ấy rời khỏi thành phố Nam.”

Thương Mẫn im lặng.

Điều kiện của Thương Tuyết, vậy mà lại là Triệu Nhã Liên? Bình thường cũng không có thấy tình cảm mẹ con bọn họ thắm thiết bao nhiêu mà.

“Ba mẹ chỉ có hai đứa con gái là chúng ta, bây giờ như vậy, chị không thể về nhà họ Thương nữa, còn tôi, cũng không thể tận hiếu với bọn họ nữa.

Ba thì ổn rồi, trong tay ông ấy có cổ phần của Thương Thị, sau này tuy sẽ không đại phú đại quý, nhưng chí ít sẽ không lo cơm áo gạo tiền, nhưng mẹ tôi không có gì hết….”
“Thương Mẫn, chị đã thành công rồi, chị giành lại Thương Thị từ tay chúng tôi, không để lại chút đường lui nào, nhưng, chị cũng biết, mấy cái này, vốn dĩ đều là dì Thanh đã hứa cho bọn tôi.” Thương Tuyết nhìn cô một cách khẩn thiết: “Ba mẹ bây giờ…vì chuyện của hai chúng ta mà tình cảm bất hoà, đang đòi ly hôn, rất có thể, mẹ tôi sẽ bị phát quyết ra đi tay trắng…Thương Mẫn, chị cũng biết đó, tuy mẹ tôi không có cống hiến gì cho Thương Thị, nhưng bà ấy chăm sóc nhà họ Thương nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, bà ấy đã năm mươi mấy tuổi rồi, đã làm nữ chủ của gia đình nhiều năm, không có năng lực làm việc, cho nên, tôi muốn xin chị giúp đỡ….”
“Cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô sao?” Trong lòng Thương Mẫn hỗn tạp ngũ vị: “Tôi còn tưởng cô biết, tôi cực kỳ ghét hai mẹ con các người chứ.”.

Bình Luận (0)
Comment