Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 19


Thương Mẫn không để ý cô ta, cô cũng sớm quen với tác phong trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo của Thương Tuyết rồi.

“Chỉ đáng tiếc, chị thì trút giận được rồi, nhưng lại khiến ba và bác Du thấy phiền, đến cả Du Thắng cũng thấy chị càng lúc càng quá đáng.

” Thương Tuyết nhướng mắt, tỏ ra chán ghét.

“Vậy thì có sao chứ? Dù sao tôi cũng không để ý, chỉ cần cô không dễ chịu, tôi liền thấy xứng đáng.

” Thương Mẫn nhìn cô ta.

“Đúng vậy, bây giờ chị có thứ tốt hơn, sao còn để ý đến những điều này nữa.

” Thương Tuyết vừa nghĩ đến khí thế áp người ban nãy của Thương Mẫn liền cảm thấy rất bực bội: “Chị lấy được thẻ thông hành từ chỗ anh Lê, đúng thật là không ngờ được, bề ngoài chị tỏ vẻ quan tâm Du Thắng, nhưng đằng sau không phải vẫn dây dưa với người đàn ông khác sao?”
“Đừng tưởng rằng cô là loại người như vậy thì người trên toàn thiên hạ này cũng giống như cô.

” Thương Mẫn lườm cô ta rồi rời đi.

“Chị đứng lại!” Thương Tuyết kéo cánh tay Thương Mẫn lại: “Chị làm mọi chuyện đến bước này rồi muốn rời đi như vậy sao?” Thương Tuyết có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết, Thương Mẫn không cho phép Nova tổ chức tiệc cưới của bọn họ, những khách sạn lớn khác nghe chuyện này rồi cũng không muốn cho bọn họ mặt mũi nữa, cả đời Thương Tuyết cô ta chỉ có một lần hôn lễ này, cứ như vậy đã bị Thương Mẫn hủy hoại rồi.

“Tôi không đi còn ở lại uống rượu hỉ của mấy người sao? Tôi thì dám uống đấy, nhưng mấy người dám kính rượu không?” Thương Mẫn cười lạnh: “Thương Tuyết, cô còn trẻ, đừng học cái trò đó của mẹ cô, làm điếm còn muốn lập đền thờ, cướp Du Thắng thì thôi đi, còn muốn có được lời chúc phúc của tôi?”

Thương Tuyết híp mắt, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài là thần sắc khó đoán: “Học mẹ tôi thì sao chứ? Học mẹ tôi, mới có thể làm chủ nhà họ Du, còn chị thì sao? Cô giống hệt mẹ chị, là cành vàng lá ngọc thì sao chứ? Chỉ dựa vào cái miệng, đến cuối cùng không phải thừa nhận bản thân bất lực, còn muốn tự sát sao.


“Thương Tuyết!” Thương Mẫn căm hận trừng mắt nhìn cô ta.

“Tôi nói không đúng sao? Chị à, tôi nói cho chị một bí mật nữa, ngày mà dì Thanh chết, trong nhà không phải không có người, thật ra tôi ở đó đó, tôi nhìn mẹ chị rạch cổ tay, nhìn máu bà ta chảy cạn kiệt, nhưng tôi sợ lắm, sợ đến mức không thể nghĩ đến việc gọi cấp cứu, cứ như vậy bỏ qua thời cơ để cấp cứu rồi…” Thương Tuyết nói, sắc mặt còn cố ý tỏ vẻ đáng thương.

Ánh mắt Thương Mẫn hiện lên vẻ chấn động, cô không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Lúc mẹ chết, Thương Tuyết cũng ở đó? Sao cô ta có thể… thấy chết mà không cứu như vậy chứ? Sau chuyện này còn che giấu sự thật, nói là cô ta vẫn luôn ở bên ngoài?
“Sao cô có thể ác độc đến vậy chứ?” Thương Mẫn ra sức, muốn rút tay ra khỏi tay của Thương Tuyết, nhưng cô chưa kịp dùng sức, Thương Tuyết đã loạng choạng về phía sau, ngã xuống bồn rửa tay.

“Aa!” Một tiếng kêu vang lên, bụng Thương Tuyết va vào mặt bồn làm bằng đá cẩm thạch, ngay sau đó, cô ta ôm bụng đau đớn ngồi xuống.

“Cô… cô làm gì vậy? Tôi không đẩy cô!” Thương Mẫn cũng thấy hoảng loạn.

“Con của tôi… con của tôi…” Sắc mặt Thương Tuyết trắng bệch, một dòng máu chảy ra phía dưới cơ thể cô ta, cô ta chỉ vào Thương Mẫn, ngón tay run rẩy: “Chị… tại sao… tại sao lại muốn hại tôi…”
Nữ nhân viên phục vụ đến nhà vệ sinh lập tức hét lên một tiếng, rất nhanh, mọi người đã chú ý đến động tĩnh phía bên này.

Nghe nói Thương Tuyết xảy ra chuyện, Du Thắng cũng không để ý đến việc đây là nhà vệ sinh nữ nữa, lập tức xông vào.

“Thương Tuyết!” Cảnh tượng Thương Tuyết ngồi trong đống máu thật sự rất đáng sợ, Du Thắng sợ đến ngơ ra.

Thương Mẫn đang định giải thích, nhưng chưa kịp lên tiếng, Du Thắng đã đẩy cô ra, đi qua ôm Thương Tuyết lên.

Thương Mẫn loạng choạng đứng không vững, lưng va vào bức tường đằng sau.

“Tuyết, em sao rồi?” Du Thắng vội dìu Thương Tuyết lên.

“Con… anh Thần… chị muốn hại con của em, chị ấy hận em, chị ấy không cho phép em sinh ra con của anh…” Thương Tuyết chỉ về phía Thương Mẫn.

“Tôi không có.

” Thương Mẫn giải thích: “Tôi không đẩy cô ta, là cô ta tự va vào…”
Còn chưa nói xong, Triệu Nhã Liên đã tát cô một cái thật mạnh: “Cô còn già mồm! Đứa bé này quan trọng với Tuyết nhà tôi đến mức nào ai cũng biết, sao con bé có thể tự va vào được chứ! Cô đúng là một người phụ nữ độc ác!”
Thương Liên Thành và vợ chồng nhà họ Du cũng tiến đến, nhà vệ sinh trở thành một mớ hỗn loạn.


Thấy Du Thắng bế Thương Tuyết định ra ngoài, Thương Mẫn đi theo anh ta.

“Du Thắng, anh nghe tôi giải thích, tôi thật sự không đẩy cô ta.

Là cô ta muốn hãm hại tôi…”
“Đủ rồi!” Du Thắng tức giận nhìn Thương Mẫn: “Thương Mẫn, sao cô có thể gây chuyện đến mức này, chuyện này là tôi nợ cô, nhưng sao cô có thể tổn Thương Tuyết chứ? Ban nãy cô sỉ nhục cô ấy như vậy, việc đầu tiên cô ấy nghĩ đến là đi tìm cô để xin lỗi, nhưng cô thì sao? Sao cô lại là một con người ác độc đến vậy chứ!”
Thương Mẫn mấp máy môi, không dám tin.

“Tôi ác độc?” Thương Mẫn nở một nụ cười chế giễu: “Du Thắng, chúng ta bên nhau năm năm, tôi là người như thế nào anh còn không rõ sao? Anh thấy tôi ác độc? Nhưng anh biết Thương Tuyết đã nói những gì không? Cô ta nói năm đó lúc mẹ tôi chết, cô ta ở ngay bên cạnh, cô ta tận mắt nhìn thấy mẹ tôi rạch tay nhưng lại không cứu giúp…”
“Vậy thì có sao chứ? Mẹ cô đã chết từ lâu rồi! Năm đó Thương Tuyết mới bao lớn? Cô chỉ vì như vậy mà muốn hại chết cô ấy, phải hại chết con của tôi và cô ấy sao?” Du Thắng vô cùng mất kiên nhẫn lườm cô.

Thương Mẫn chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ ra, cô nhìn Du Thắng trước mặt mình không dám tin những lời ấy lại được phát ra từ miệng anh.

“Du Thắng…”
“Thương Mẫn, cô thật sự khiến tôi quá thất vọng rồi.

” Du Thắng ném lại một câu, rồi bế Thương Tuyết nhanh chóng rời đi.

Thương Mẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt cô.

“Thương Mẫn.

” Triệu Nhã Liên xông tới, giữ chặt góc áo Thương Mẫn: “Đi, cô đi theo chúng tôi, nếu đứa bé trong bụng Tuyết có mệnh hệ gì, tôi có liều cái mạng già này cũng không để cô sống yên ổn đâu.



“Bà buông tôi ra!” Thương Mẫn muốn đẩy bà ta ra, nhưng cơ thể yếu đuối của cô nào có thể đấu lại được với sức lực hung hãn của Triệu Nhã Liên, Triệu Nhã Liên vừa kéo cô vừa véo mạnh cô, Thương Mẫn không kịp tránh, đau đớn kêu lên.

“Đồ tiện nhân! Cô động vào con gái tôi, hôm nay tôi phải thay người mẹ đã mất của cô dạy dỗ cô!” Triệu Nhã Liên căm hận, ra tay không hề lưu tình.

Thương Liên Thành đứng một bên nhìn, tuy có chút không nhẫn tâm, nhưng vừa nghĩ đến điều Thương Tuyết phải chịu đựng, cũng không tiến tới ngăn cản.

“Dừng tay!” Giọng nói nghiêm nghị của Mâu Nghiên vang lên ở trước cửa.

Người mặc đồ đen ở bên cạnh Mâu Nghiên giúp anh mở đường, giải tán đám người nhàn rỗi đang vây quay xem kịch ra.

“Cậu hai Mâu?” Thấy Mâu Nghiên, Thương Liên Thành mới nghĩ ra đây là địa bàn của Mâu Nghiên, nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu với Triệu Nhã Liên.

Thương Mẫn bị Triệu Nhã Liên ném mạnh xuống đất, trong lúc lôi kéo, Triệu Nhã Liên đã xé rách áo của cô, lúc này đây, vai và eo của cô đều lộ ra bên ngoài.

Cô ôm hai cánh tay mình, vùi đầu xuống gối.

Mâu Nghiên nhìn người dưới đất, lạnh lùng híp mắt lại.

“Ông Thương, như này là như thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment