Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 198


Nhìn bóng lưng tung tăng rời đi của cô gái, nụ cười trên mặt Mâu Khải dần dần mất đi độ ấm.

“Khải gia.” Tiêu Song cũng nhìn về phía đó, đè thấp giọng: “Cô ấy đáp ứng rồi sao?”
Khóe miệng của Mâu Khải nhếch lên: “Không có.”
“Có điều, tôi tin cô ấy rất nhanh sẽ đáp ứng.”
“Tôi nghĩ không hiểu, cô ấy không có cái gì, có bản lĩnh gì có thể từ chối anh chứ?” Tiêu Song có hơi bất mãn.

Mâu Khải cúi thấp đầu.

“Sự thẳng thắn của cô ấy có thể khiến người ta e ngại.” Mâu Khải trả lời: “Một mũi tên sắc bén thì phải có can đảm đâm xuyên mọi quyết tâm và nỗi sợ hãi.”
“Cô ấy thật sự đáng được tin tưởng sao?” Tiêu Song rất lo ngại.

Đáng được tin tưởng sao… Mâu Khải trầm tư.


Cô rõ ràng có vẻ rất không đáng tin, hồ nháo tùy hứng, nhưng vẻ căng cứng thỉnh thoảng lộ ra lại khiến anh ta cảm thấy người đã từng mất đi kia, hình như lại mượn thân xác của cô mà quay trở lại thế gian này.

Mâu Khải không có trả lời anh ta, đưa tay ấn lên đầu gối của mình.

“Bác sĩ vật lý trị liệu rất giỏi mà trước đó cậu nói đến đó, đợi về nước rồi, giúp tôi hẹn gặp.”
“Anh đồng ý đi khám bác sĩ rồi sao?” Tiêu Song bất ngờ.

Trước đó anh ta giúp Mâu Khải tìm rất nhiều bác sĩ, nhưng Mâu Khải đều từ chối.

Tiêu Song biết là tại sao, lúc đó, Thịnh Yên Hoa gặp chuyện ngoài ý muốn, Mâu Khải bị suy sụp nặng nề, mãi không bằng lòng tiếp nhận điều trị.

10 trôi qua, 10 năm nay, chân của Mâu Khải đã trở thành cái vảy ngược của anh ta, mà bây giờ…
“Cũng đến lúc nên đứng lên rồi.” Anh ta khẽ giọng nói.

Cuộc đấu chính thức khởi động.

85 cuộc thi đấu, chia thành mười địa điểm, mỗi địa điểm là một phong cách chủ đề khác nhau, lại chia thành tám vòng thi, mỗi một nhà thiết kế có thể căn cứ theo lĩnh vực sở trường của mình, chọn địa điểm khác nhau, cuối cùng, sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, từ trong hơn 500 nhà thiết kế, giữ lại 80 người, tham gia năm vòng thi đấu cuối cùng của nhân vật tinh anh.

Sau lưng của mỗi một tuyển thủ, đều đại diện cho một thương hiệu thiết kế, người có thể đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, cái giành được không chỉ là vinh quang thuộc về bản thân, còn có độ nổi tiếng của thương hiệu.

Ngoài năm vòng thi đầu cuối cùng này ra, chủ đề của các vòng thi đấu đều công khai, các nhà thiết kế tham gia thi đấu khi vào sân thì đã sớm đã xác định trước phong cách mà mình muốn đi.


Passingon- truyền thừa.

Đây là chủ đề mà Thương Mẫn chọn.

Lối vào của khách sạn mới sáng ra đã bị một lượng lớn người vây kín, các nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh, ánh đèn flash chiếu thẳng vào mặt, khiến người khác không mở mắt ra được.

Tự nhiên, sự phấn khích này, toàn bộ đều quy công cho viên kim cương trong giới người mẫu như Aurora.

Thương Mẫn và Tô Huệ Phi từ cửa sau của khách sạn đi ra, từ xa đã nhìn thấy Mạnh Kha đang chờ đợi ở trước xe, Lê Chuẩn ngồi ở ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Thương Mẫn đang muốn đi qua, tuy nhiên, vào lúc này, một người đột nhiên từ bên cạnh chui ra, ngăn cản đường đi của cô.

“Chu Lỵ Lỵ?” Thương Mẫn kinh ngạc.

Chu Lỵ Lỵ thiết nghĩ là cả đêm không có ngủ ngon, quầng mắt xanh đen một mảng, cô ta liếc nhìn đằng sau, chủ động kéo tay áo của Thương Mẫn.


“Thương Mẫn, tôi chỉ là muốn đến giải thích với cô, chuyện tối qua, thật sự không phải là tôi làm, là Lưu Tử Vi, tôi thật sự không ngờ, cô ta vậy mà sẽ hãm hại tôi.”
Chu Lỵ Lỵ giống như đã khóc, giọng nói khàn khàn, nhìn dáng vẻ, Mâu Nghiên nhất định là cho người động đến cô ta rồi.

“Tôi biết không phải là cô.” Thương Mẫn kéo tay áo từ trong tay cô ta ra.

Trong mắt Chu Lỵ Lỵ vụt qua tia vui mừng.

“Tuy chuyện này có hơi không có não, nhưng lén hại người cũng cần một chút can đảm và kiến thức, cô nhiều nhất chỉ là người gió chiều nào quay chiều đó, loại chuyện này, không làm ra được.” Thương Mẫn khẽ mỉm cười.

Ờm… Chu Lỵ Lỵ toát mồ hôi.

Tuy Thương Mẫn tin cô ta trong sạch, tảng đá trong lòng cô ta hạ xuống, nhưng lời nói này của cô cũng không có khiến cô ta quá vui mừng..

Bình Luận (0)
Comment