Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 215


Thương Mẫn cũng đứng lên, không cam lòng yếu thế nhìn lại anh: “Chuyện dinh dưỡng đồng đều đầu óc thanh không thanh tỉnh hay không của tôi thì mắc mớ gì tới anh? Cậu hai nhà họ Mâu quản tiền lương của tôi còn quản đồ ăn của tôi hay sao? Anh thích màu xanh thì tự anh ăn nhiều một chút, tôi và anh không chung đường, ai cũng đừng trêu chọc ai.”
“Em nói lại một lần nữa?” không chung đường? Là mấy ngày nay không thu thập cô.

cô cũng không biết trời cao đất rộng sao?
“Được rồi!” Aurora đứng lên, cô ta oán khí hừng hực nhìn xem Mâu Nghiên lại liếc mắt nhìn Thương Mẫn, cũng là một bụng lửa.

Cô ta có chỗ nào không bằng Thương Mẫn, Mâu Nghiên thật vất vả mời cô ta ăn bữa cơm lại còn là vì trêu tức cô!
“Mấy người có thôi đi hay không?” Aurora cưỡng ép đánh gãy lời bọn họ.

“Không.”
“Không!” Hai người lần nữa trăm miệng một lời.

Tính tình của Aurora cũng nóng nảy, hai tay cô ta nắm thành quả đấm, nhìn Mâu Nghiên cùng Thương Mẫn một chút, cầm ly trà đã lạnh ở trên bàn, trực tiếp hất lên trên mặt Mâu Nghiên.


Toàn bộ thế giới đều yên lặng.

Nước trà hất đến trên mặt Mâu Nghiên, lại văng đến trên người Thương Mẫn, để người đang ngồi cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Aurora là thiên kim đại tiểu thư danh xứng với thực, bình thường ương ngạnh đã quen, liền xem như Mâu Nghiên, cô ta cũng không nể mặt mũi.

“Tôi không thích ăn rau xanh!” Aurora cường điệu một lần nữa, lại hung tợn nhìn Thương Mẫn một chút, nhanh chân rời đi.

Nước trà rơi xuống từ trên mặt của Mâu Nghiên, rơi vào cổ áo bên trong của anh, nhìn qua như vậy, còn bốc lên một chút nhiệt khí.

“Phụt.” Thương Mẫn nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cục cười ra tiếng, cô vỗ nhẹ bàn tay, đối với hành động nghĩa cử này của Aurora, biểu thị cực kỳ thưởng thức: “Thật sự là không nghĩ tới, sinh thời còn có thể nhìn thấy một ngày cậu hai ngài bị người hắt nước, bữa cơm hôm nay, thật sự là đáng giá.”
Nghĩ như vậy, Aurora thật đúng là hiệp nữ, cô đột nhiên phát hiện điểm đáng yêu trên người cô ta.

Mâu Khải không lên tiếng, yên lặng đưa khăn tay tới, Mâu Nghiên không cự tuyệt, lạnh mặt rút hai tấm giấy, lau cho chính mình.


Thần sắc bên trong ánh mắt của anh đã thay đổi, mặt mũi đều viết “em chờ”, nụ cười trên mặt Thương Mẫn cứng đờ, cầm lên túi xách của mình, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.

“Ngài Khải, tôi nhớ tôi còn có việc, đi trước, lần sau tôi lại mời anh ăn cơm, tạm biệt.”
Cô vừa nói vừa chạy, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.

Hai người đàn ông cùng ngồi xuống, trông coi hai bàn đồ ăn, một mặn một chay, trầm mặc.

Bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, Mâu Nghiên cúi đầu, lườm Mâu Khải một chút, hừ lạnh một tiếng.

“Nếu anh cả đã thích mời người ăn cơm như thế, một bàn đồ ăn này, cũng làm phiền anh.”
Mâu Khải cười cười, nhìn không ra cảm xúc khác như cũ: “Nên vậy.”
Thương Mẫn dường như dùng tốc độ trăm mét bắn vọt rời khỏi hiện trường gây án.

Khi đến tầng lầu của gian phòng chính mình, xác định Mâu Nghiên không theo sau cô, cô mới xem như nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

“Hừ.” Thương Mẫn kiêu ngạo lắc lắc tóc của mình: “Cẩu nam nhân, nghĩ chọc giận tôi, còn non lắm.”
Tâm tình của Thương Mẫn thật tốt, học dáng vẻ lắc mông của Aurora đi về gian phòng, vừa mới đến góc rẽ, liền bị Chu Lị Lị đi từ một bên khác của chỗ ngoặt làm cho giật mình kêu lên.

“Mẹ kiếp!” Thương Mẫn lui về sau một bước, người dọa người, hù chết người: “Chu Lị Lị, cô làm gì vậy? Mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần, làm tôi sợ muốn chết.”.

Bình Luận (0)
Comment