Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 29


Thương Mẫn tràn đầy năng lượng, lập tức cầm lấy tập văn kiện, mới nhận ra đây là thông báo trúng tuyển, cô nhìn dấu ấn đỏ của tập đoàn Đạt Phan ở phía sau, vô cùng vui mừng.

Có điều…
“Tại sao lại là một nhân viên thực tập?” Thương Mẫn nghĩ liệu có phải Mâu Nghiên lấy nhầm rồi hay không: “Anh nói Thương Tuyết đến nhóm thiết kế hàng đầu, dựa vào đâu tôi lại chỉ là một nhân viên thực tập nhỏ bé.


“Tôi chỉ đồng ý cho cô vào Đạt Phan, cũng không nói là cô sẽ đến bộ phận nào.

” Mâu Nghiên khoanh tay trước ngực.

“Anh là đồ lừa đảo!” Thương Mẫn bùng nổ, anh ngủ cũng ngủ rồi, bây giờ lại không chịu thừa nhận?
“Với tư chất và thành tựu như cô, mỗi năm Đạt Phan sa thải vô số người, cô nói xem, dựa vào đâu cô lại ở cùng một bộ phận với các nhà thiết kế vàng?”
“Vậy Thương Tuyết thì sao? Cô ta còn kém tôi nhiều, cô ta dựa vào đâu chứ?” Thương Mẫn không cam lòng.

“Nếu cô thật sự muốn so cao thấp với Thương Tuyết, cả Đạt Phan này, còn có chức vị nào còn cao hơn vợ tổng giám đốc chứ? Hay là, bây giờ tôi sẽ công khai?” Mâu Nghiên làm tư thế chuẩn bị lấy điện thoại.

“Được, nhân viên thực tập thì nhân viên thực tập.

” Thương Mẫn thỏa hiệp.

Cô không nên tin người đàn ông chết tiệt này mà, bây giờ bị người ta ăn sạch sẽ, cô có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Là vàng kiểu gì cũng sẽ phát sáng, cô không tin, đường đường một thiên tài thiết kế như cô, từ nhỏ đã giỏi giang hơn Thương Tuyết, đến Đạt Phan rồi chẳng lẽ còn bị cô ta vượt qua chắc?
Danh không xứng thực, trèo càng cao ngã càng đau, cô muốn xem xem, Thương Tuyết có thể huênh hoang bao lâu.


Thương Mẫn tức giận nhìn Thương Mẫn, rồi lại chui vào trong chăn.

Mối thù này cô ghim rồi, sau này nắm được cơ hội, cô nhất định sẽ trả lại.

“Ngày mai Lê Chuẩn sẽ đưa cô đi chuẩn bị công việc, tôi có thể nói cho cô một tin tốt, thông báo trúng tuyển này Tô Huệ Phi cũng nhận được một bản, tôi chúc mừng hai người thuận lợi làm việc ở Đạt Phan trước.


Mâu Nghiên cười xấu xa.

“Tô Huệ Phi cũng làm?” Đôi mắt của Thương Mẫn lại lập tức sáng bừng lên.

Mâu Nghiên không lặp lại lần thứ hai, quay người rời đi.

Ý chí đấu tranh của Thương Mẫn lại lập tức được đốt cháy, Tô Huệ Phi à, có cô ấy, cô sẽ không phải chiến đấu một mình ở Đạt Phan nữa rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thương Mẫn vừa rời giường, Lê Chuẩn đã đứng đợi ở cửa rồi, Thương Mẫn tò mò việc chuẩn bị công việc mà Mâu Nghiên nói là gì, cho đến khi, Lê Chuẩn đưa cô đến trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố Nam.

“Làm gì thế?” Thương Mẫn đứng ở giữa trung tâm thương mại, cứ luôn cảm thấy Mâu Nghiên không có ý đồ tốt.

“Sếp dặn dò, chị sắp có một công việc đầu tiên trong đời, để cổ vũ chị, hôm nay tất cả chi tiêu đều do anh ấy thanh toán.

” Lê Chuẩn giải thích.


“Tất cả?” Thương Mẫn vui mừng không dám tin, xác nhận lại lần nữa: “Cái gì cũng được sao? Tôi muốn mua nhà thì sao? Tôi có thể đi mua biệt thự ở vịnh Nam không? Hoặc là, chiếc Rolls Royce bản giới hạn mà tôi đã yêu thích từ lâu…”
“À…” Mặt Lê Chuẩn đen xì, anh ta biết, chị dâu nhà anh ta sẽ có suy nghĩ khác người bình thường, có điều, sếp cũng đã dự đoán trước được rồi: “Sếp nói, vượt ra ngoài tòa trung tâm thương mại này sẽ trừ vào tiền lương của chị.


Nụ cười trên mặt Thương Mẫn lập tức trở nên cứng nhắc.

Xì! Một nhân viên thực tập như cô thì lương được mấy đồng chứ, nếu cô thật sự mua biệt thự ở vịnh Nam, e là làm thuê cho anh tám đời nữa cũng không đủ.

Cô đang định bóc phốt thì thấy một bóng dáng đang bay về phía cô.

“Mẫn!” Tô Huệ Phi vừa hét lên vừa chạy về phía cô, vốn định cho Thương Mẫn một cái ôm thật lớn, nhưng lại thấy Lê Chuẩn đứng bên cạnh, gương mặt lập tức xìu đi.

“Sao cậu lại ở với anh ta?” Tô Huệ Phi đầy nghi ngờ nhìn hai người.

Lần trước để bảo vệ Thương Mẫn chạy đi, cô bị Lê Chuẩn bắt lại, nhốt ở khách sạn một ngày một đêm, chuyện này cô vẫn canh cánh trong lòng.

“Chuyện này…” Thương Mẫn không hề biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đang định tìm một lí do để cho qua chuyện.

“Không phải giống như bọn họ nói, cậu và anh ta đang yêu nhau đấy chứ.

” Tô Huệ Phi không thể tin nổi.

“Ài, không phải…” Lê Chuẩn vội giải thích.


“Đúng! Chính là như vậy!” Thương Mẫn bước đến đứng bên cạnh Lê Chuẩn, không chút để ý ôm lấy cánh tay của anh ta.

So với cậu hai Mâu trong tin đồn, Lê Chuẩn trước mắt này rõ ràng là khiêm tốn hơn rất nhiều.

Lê Chuẩn kinh ngạc, vội nhìn xung quanh một lượt, nếu mà sếp ở gần đây, không chặt vai anh ta xuống mới lạ đó.

“Cậu cậu cậu…” Tô Huệ Phi kích động đến mức không nói thành lời, vội kéo Thương Mẫn sang một bên.

“Rốt cuộc cậu có biết tin đồn giữa anh ta và Mâu Nghiên không.


Thương Mẫn ngơ ra.

“Anh ta trông cũng ra gì đấy, nhưng tớ nghe nói, anh ta và Mâu Nghiên là loại khoan hệ đó đó… Bao nhiêu năm như vậy rồi, bên cạnh Mâu Nghiên vẫn không có một người phụ nữ nào, nhưng tên Lê Chuẩn này và những người đàn ông khác lại ở bên cạnh anh ta, mọi người đều nói, thật ra, Mâu Nghiên thích…” Tô Huệ Phi ra vẻ quan trọng nói, còn rất đề phòng mà nhìn Lê Chuẩn một cái.

Thương Mẫn trừng lớn mắt, bây giờ tin đồn của Mâu Nghiên ở bên ngoài đều là những từ ngữ táo bạo như vậy sao?
“Ừm…” Cô sờ cằm mình: “Thật ra chuyện này tớ biết từ lâu rồi.


Thương Mẫn vô cùng tiếc nuối nhìn Tô Huệ Phi: “Vậy nên tớ mới quyết định ở bên anh ấy, cậu nghĩ xem, loại chuyện này mất mặt biết bao, Lê Chuẩn là một người đàn ông, cũng cần có mặt mũi chứ…”
“Thế là, hai người kết hôn chỉ là hình thức à!” Tô Huệ Phi chợt hiểu ra.

“Ai dà, cậu biết là được rồi, đừng nói ra ngoài nhé.

” Thương Mẫn vỗ vai cô.

Hai người phụ nữ không hẹn mà cùng nhìn Lê Chuẩn, khiến lông tơ của Lê Chuẩn dựng đứng cả lên, chuyện gì thế? Rốt cuộc bọn họ đã nói những gì, sao anh ta cảm thấy ánh mắt của bọn họ có gì đó không ổn thế nhỉ?

Hai người phụ nữ càn quét một lượt trung tâm thương mại, cuối cùng, khắp người Lê Chuẩn chỗ nào cũng treo một đống túi, anh ta chỉ cảm thấy lúc trước tập huấn đặc biệt ở trong bộ đội cũng không mệt thế này.

Tô Huệ Phi và Thương Mẫn tìm một nhà hàng rồi vào đó, hai người gọi nước ngọt uống.

“Đạt Phan gửi cho tớ thông báo trúng tuyển có phải cũng do cậu làm không? Là Lê Chuẩn bán thân để lấy được từ chỗ Mâu Nghiên à?”
Thương Mẫn bị kích thích bởi lời nói này của Tô Huệ Phi, sặc ho không ngớt.

“Cậu hiểu tớ đó, chí của tớ không ở nơi này, môn chuyên ngành học không tốt, hơn nữa chỉ một long muốn trở thành một tác giả lớn có thể so với Lỗ Ban, Lão Xá.

” Vẻ mặt Tô Huệ Phi đầy kiêu ngạo.

“Người ta là Lỗ Tấn cô ơi.

” Thương Mẫn xấu hổ: “Hơn nữa, cậu lấy cái gì mà đòi làm tác giả? Dựa vào mấy cái ‘Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi’ hay là mấy cái văn H bị cấm trên mạng? Thu nhập không đủ đến mức bị người nhà ép xem mắt mà còn mơ mộng à?”
Thấy Thương Mẫn bóc mẽ không để lại chút mặt mũi nào, Tô Huệ Phi trừng mắt với cô: “Vậy tớ vào Đạt Phan làm gì? Công ty lớn như thế, tỉ lệ sa thải lại cao, vào đó để làm bia đỡ đạn à?”
“Vì Thương Tuyết vào đó rồi, nên tớ buộc phải vào đó!” Thương Mẫn ngồi thẳng dậy.

“Hai người đã đấu tranh cả nửa đời rồi, không thấy mệt mỏi hay sao?” Tô Huệ Phi thật sự không hiểu nổi Thương Mẫn nghĩ như thế nào, với năng lực của Thương Mẫn, nếu mà cô chuyên tâm cho sự nghiệp, bớt quay xung quanh người đàn ông kia, bớt đấu tranh với cô em gái kia thì đã trở thành Nữu Hỗ Lộc Mẫn từ lâu rồi.

“Đây là mục tiêu đời tớ.

” Thương Mẫn kiêu ngạo “hừ” một tiếng, cô ngẩng mắt lên, qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy nữ chính trong miệng bọn họ.

Thương Tuyết và một người đàn ông nước ngoài đi bên nhau, cô ta thân mật ôm cánh tay người đàn ông kia, hai người như một đôi tình nhân trong giai đoạn yêu đương thắm thiết.



Bình Luận (0)
Comment