Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 305

CHƯƠNG 305

Tô Huệ Phi trừng mắt.

Anh ta như vậy là sao, cô nói muốn anh ta đi thì anh ta đi thật à?

Tô Huệ Phi lườm anh ta, buồn rầu dứt khoát đắp chăn lên không thèm nói chuyện với anh ta nữa.

Lê Chuẩn khẽ thở dài, xem ra là khúc mắt của Tô Huệ Phi rất lớn, sau này anh ta vẫn nên cố gắng ít xuất hiện trước mặt cô mới tốt hơn.

Ánh đèn bên ngoài cửa sổ được thắp sáng, Mâu Nghiên ngồi kế bên cửa sổ, trên cái bàn nhỏ ở bên cạnh có đặt một ly nước vẫn còn đang nghi ngút khói, trong tay nắm một cái bình thuốc, đổ mấy viên thuốc nhỏ từ trong bình thuốc ra, ngửa đầu nuốt vào, cầm ly nước lên đưa đến bên miệng.

Nuốt xuống, lời nói của bác sĩ lại vang vọng bên tai anh.

“Thưa ngài, diện tích vùng tối trong não của ngài càng ngày càng to hơn, chúng tôi đề nghị vẫn nên nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, nếu không, triệu chứng nhức đầu sẽ càng ngày càng rõ ràng, nếu như bị đè lên dây thần kinh khác ở trong não, đến lúc đó không tưởng tượng nổi hậu quả đâu.”

Buổi chiều tỉnh dậy sau giấc ngủ, anh lại cảm thấy đau đầu kịch liệt, nhưng mà nhìn thấy Thương Mẫn vẫn còn đang ngủ yên ở trên giường, anh không lên tiếng, tự mình đi đến bệnh viện kiểm tra, cầm lấy kết quả kiểm tra gửi cho bác sĩ ở trong nước vẫn luôn khám bệnh cho mình.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra bốn năm trước, Mâu Nghiên cho là anh đã sắp quên đi, chỉ là có rất nhiều chuyện đang nhắc nhở anh, chuyện này anh không thể quên được.

Mặc dù vết thương ngoài da đã tốt, nhưng mà hậu quả nó để lại giống như là di chứng của não bộ, có đôi khi sẽ tái phát.

Mâu Nghiên lấy cái bật lửa bị mình ma sát đến mất đi màu sắc ban đầu, một loại cảm giác đắng chát dâng lên.

“Mâu Nghiên, cậu phải còn sống, cậu phải sống thì mới có thể cứu được nhiều người, nhiệm vụ của chúng ta mới xem như hoàn thành.” Những lời mà đội trưởng năm xưa đã nói với anh trước khi chết, nửa đêm, mỗi khi tỉnh dậy trong giấc mơ, anh đều có thể nghe thấy rất rõ ràng, trở thành một cơn ác mộng không thể vứt bỏ trong hơn một nghìn ngày nay.

Cái bật lửa này chính là vật duy nhất mà đội trưởng đã để lại cho anh, giống như là sợi dây chuyền ở trên người của Lê Chuẩn, đã nhiều năm rồi, anh vẫn luôn giữ ở bên người, coi đó là bảo vật.

Mâu Nghiên đang suy nghĩ những chuyện này, tiếng chuông cửa lại vang lên, anh lấy lại tinh thần, đứng dậy cất bình thuốc vào, đi mở cửa.

“Nhị gia.” Trữ Trình có chút xấu hổ, nhìn thấy Mâu Nghiên, lại thăm dò nhìn vào bên trong.

Lúc nãy Thương Mẫn đến, Đồng Tiên lại đuổi cô ở ngoài cửa, lúc này anh ta lại tìm tới Mâu Nghiên.

“Cô ấy không có ở đây.” Mâu Nghiên biết là anh ta đang tìm ai, mở cửa ra, mình thì đi đến ghế sofa tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống.

“Cô Thương không đến tìm ngài à, cuộc thi ngày mai, chuyện người mẫu của cô ấy…”

“Từ khi nào mà cậu lại quan tâm tới mấy chuyện như thế?” Mâu Nghiên thờ ơ.

Trữ Trình không lên tiếng, anh ta nào dám nói cho Mâu Nghiên biết lúc nãy Thương Mẫn đi tìm Đồng Tiên lại bị Đồng Tiên từ chối ngoài cửa.

Mâu Nghiên nâng tay lên, đã tám giờ tối, bây giờ Thương Mẫn chắc chắn phải tìm đến cửa rồi, đều đã đến lúc này rồi, ngoại trừ anh ra, cô còn có ứng cử viên nào thích hợp hơn để nhờ vả?

“Nhị gia, tôi vừa mới đến bệnh viện một chuyến.” Sắc mặt của Trữ Trình có chút tối xuống, anh ta nói, đưa một phần kiểm nghiệm báo cáo tới: “Đây là kết quả xét nghiệm của cô Mạc Hậu, tình huống không tốt cho lắm.”

Lông mày của Mâu Nghiên nhướng lên, anh hoàn toàn không có hứng thú đối với phần báo cáo này.

Bình Luận (0)
Comment