Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 337

CHƯƠNG 337

Thì ra, cô gái của anh, thật sự vĩ đại như thế, đôi tay kia của cô, rõ ràng yếu mềm như vậy không ngờ, chính là, ở dưới tay cô, lại có thể làm ra được bộ quần áo chói mắt như vậy.

Cả người Mâu Nghiên phục hồi tinh thần lại, người mẫu trên sàn đã đi hết, Thương Mẫn đã đi lên sân khấu.

Đã đến với giai đoạn nhà thiết kế lên sân khấu, trước cũng có phần nhà thiết kể thuyết minh về ý tưởng thiết kế, nhưng mà hôm nay, Thương Mẫn càng có vẻ thản nhiên hơn trước.

Cô nhận lấy microphone người dẫn chương trình đưa đến, nhìn đám người bên dưới, cười sáng lạn.

Trong những người này, có người quản lý nhãn hiệu thời gian đứng đầu các quốc gia trên toàn thế giới, cũng có tiền bối đã từng đạt được giải thưởng thiết kế lớn, còn có những đồng nghiệp đã từng so đấu với cô trên sàn rồi bị loại xuống, càng nhiều hơn, là những nhà thiết kế bình thường ôm giấc mơ trong lòng cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể thành công giống như cô.

Bọn họ có lẽ còn không có tư cách đứng trên sàn đấu này, cho nên trong mắt bọn họ đều ngập tràn sự sùng bái và hâm mộ, ảo tưởng bản thân cuối cùng có một ngày đứng ở đây… “Xin chào mọi người.” Thương Mẫn cầm microphone, cô nói, phiên dịch bên góc sân khấu phiên dịch lời nói của cô sang tiếng anh.

“Tôi là Thương Mẫn, đến từ tập đoàn Đạt Phan nước R.” Cô xoay người chào những người dưới sân khấu một cái, bên dưới lại truyền đến tiếng vỗ tay không dứt.

Cô xoay người, bắt đầu giới thiệu trang phục trên người người mẫu: “Tác phẩm này, ở nước tôi, gọi là Giá Y. Cho đến bây giờ, vẫn còn rất nhiều cô gái mới kết hôn, mặc nó đi vào điện phủ hôn nhân.”

“Nó được truyền thừa từ thời Mạt Thanh đến bây giờ, kỳ thật đã trải qua rất nhiều thay đổi, bộ y phục trên người người mẫu này, kỳ thật phát triển đến bây giờ đã khá là hoàn thiện và thành thục. Trong mắt tôi nó cũng không phải vô cùng xuất sắc, cái xuất sắc thật sự, là bức tranh thêu trên đó.”

Người mẫu giơ tay áo lên, xoay một vòng, hình vẽ hoa văn bên trên hiện ra trước mặt mọi người.

“Bởi vì trong trận đấu xảy ra biến cố, cho nên kỳ thật tác phẩm dự thi thứ tám của tôi đã không còn nữa, bộ y phục này, là tôi dùng hai ngày để làm ra.”

Thương Mẫn nói xong câu đó, người bên dưới không khỏi thổn thức, dù sao, một bộ đồ tinh sảo như vậy, cho dù thế nào cũng không thể hoàn thành những phần thêu nặng như vậy trong thời gian ngắn.

“Tôi nghĩ mọi người nhất định cảm thấy tôi đang nói dối, bởi vì những hoa văn này, hai ngày căn bản không thêu được, quả thật, tôi không có năng lực như vậy, nhưng hoa văn này, thật ra là mẹ tôi tốn mấy năm, thậm chí mấy chục năm thêu ra, từng đường kim mũi chỉ, đều là tự mình ra tay.”

Tiếng nói bên dưới càng lớn, mọi người nghị luận ầm ĩ, châu đầu ghé tai, chỉ có Mâu Nghiên, anh nhìn chằm chằm vào Thương Mẫn, trên mặt không chút gợn sóng.

“Mẹ của tôi nói với tôi rằng, những cô gái ở quê hương bà ấy, từ lúc còn bé đã bắt đầu thêu đồ cưới cho mình, mỗi một kim, đều là những ảo tưởng tốt đẹp đối với tình yêu và hôn nhân. Sau này, mẹ tôi qua đời, những thứ này, lại ở lại trong tay tôi. Mọi người đều biết, chủ đề của lần thi đấu này, tên là truyền thừa.

Truyền thừa văn hóa từ thời xưa để lại, cũng là truyền thừa những hy vọng tốt đẹp nhất với con gái của người đời trước.”

“Hôm nay, tôi mang theo những thứ mà mẹ mình truyền thừa lại đi đến sàn đấu này, thay bà ấy hoàn thành bộ đồ cưới mà cả đời bà ấy không hoàn thành được. Cũng mang những thứ mềm mại nhất tốt đẹp nhất của nước chúng tôi đến với toàn thế giới, để mọi người chiêm ngưỡng tài hoa của những cô gái tỉnh Giang. Cũng cảm ơn mọi người cho tôi một cái sân khấu này, để tôi có thể hoàn thành tâm nguyện này, trở thành niềm kiêu ngạo của mẹ mình.”

Mắt Thương Mẫn ứa lệ, cô lại lần nữa nghẹn ngào, chỉ có thể cúi người, hành lễ thật sâu với mọi người.

“Cảm ơn.”

Tiếng vỗ tay dưới đài kéo dài không dứt, Thương Mẫn ngồi thẳng lên, đợi giám khảo chấm điểm.

Không ngoài ý liệu, tác phẩm này của Thương Mẫn có điểm rất cao, so với những tác phẩm điểm cao trước đó còn cao hơn, chỉ là, Thương Mẫn đã không phân được sau lưng số điểm này, là thực lực của cô, hay là giám khảo cảm động với câu chuyện xưa của cô, cũng có lẽ, chỉ là tiền của Mâu Nghiên phát huy tác dụng.

Bình Luận (0)
Comment