Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 341

CHƯƠNG 341

Động tác của Thương Mẫn làm nước trong hồ bắn tung tóe, cũng khiến người bên trên nghe thấy động tĩnh.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, chẳng bao lâu sau có một người phụ nữ mặc áo bành tô vải nỉ cổ lông màu đỏ đứng bên trên hồ nước.

“Mạc Hậu…” Sự xuất hiện của cô ta nằm trong dự liệu của Thương Mẫn, dù sao thì cũng chỉ có mỗi cô ta muốn đẩy cô tới chỗ chết.

Mạc Hậu trang điểm đậm hơn mọi khi nhiều, có thể trước đây muốn tạo hình tượng dịu dàng tự nhiên trước mặt Mâu Nghiên, còn bây giờ cô ta mặc bộ đồ đỏ chói mắt, tóc đen gợn sóng buộc cao, đáy mắt toát lên vẻ lạnh nhạt. Cô ta chuyển cái ghế đẩu đến, ngồi ngay bên mép hồ nước.

“Thương Mẫn, lại gặp nhau rồi.” Mạc Hậu cười rồi chậm rãi giơ tay trái ra, trên ngón út của cô ta đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đến lóa mắt.

Đây là chiếc nhẫn cô ta tháo ra từ tay Thương Mẫn, rõ ràng kích thước của chiếc nhẫn không vừa với cô ta, cô ta đã thử hết các ngón nhưng cuối cùng chỉ có thể đeo vào ngón út.

“Mắt nhìn của Mâu Nghiên đúng là rất tốt, kim cương Nam Phi tự nhiên. Viên này đủ để mua một ngôi nhà ở thành phố Nam rồi.” Mặt Mạc Hậu mang theo vẻ đùa cợt.

“Cô muốn làm gì?” Tất nhiên Thương Mẫn biết cô ta muốn làm gì, nếu cô ta chỉ đơn giản muốn cô chết thì dứt khoát đâm cô một nhát là xong chuyện, nhưng giờ lại tốn sức như vậy để bắt cô đến đây, chắc chắn là có âm mưu khác.

“Ha.” Mạc Hậu sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Thương Mẫn ở bên dưới: “Tôi làm chưa đủ rõ ràng à?”

Nói xong, Mạc Hậu đã lấy ra một cái chai thủy tinh, bên trong chứa đầy thứ màu đen. Cô ta chậm rãi vặn mở nắp rồi vươn tay ra, tỏ vẻ muốn đổ thứ bên trong vào hồ nước.

“Phổ cập cho cô nhé, tôi tốn nhiều công sức lắm mới có được mấy con đỉa này, tụi nó đã đói lâu lắm rồi, không biết máu của cô có đủ cho tụi nó hút không nữa.”

Mặt Thương Mẫn trắng bệch, từ nhỏ cô đã sợ nhất là loại động vật bò sát mềm mềm như vậy. Hồi nhỏ Thương Tuyết nuôi tằm đã khiến cô sợ chết khiếp rồi, càng khỏi phải nói đến loại động vật hút máu kinh tởm này.

“Đừng mà!” Thương Mẫn hoảng sợ.

Song, cô càng sợ thì Mạc Hậu càng phấn khích, cô ta cười rồi chậm rãi giơ cao đáy chai, trút thứ bên trong ra, tất cả đều đổ vào hồ nước.

Thương Mẫn nín thở, mở to hai mắt.

Nước trong hồ đục ngầu, ánh sáng mờ tối khiến cô hoàn toàn không nhìn rõ được cảnh trong nước, nhưng giây phút này lông tơ khắp người cô đều dựng đứng lên.

“Tôi biết, với bản lĩnh của Mâu Nghiên thì chắc chắn anh ta có thể tìm đến đây thôi, thế nên cô nhất định phải trụ vững nhé, nhất định phải giữ lại chút sức để Mâu Nghiên tận mắt nhìn thấy cô bị hút sạch máu mà chết ngay trước mặt anh ta.”

Lúc nói, Mạc Hậu lại lấy một cái chai thủy tinh khác cũng chứa đầy đỉa, vặn mở nắp rồi đổ vào trong hồ.

“Cô từ từ tận hưởng đi, dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ mấy thứ nhỏ nhắn đáng yêu này cho cô rồi.” Mạc Hậu nói xong thì nhìn về phía hai mươi mấy chai thủy tinh xếp ngay ngắn ở một bên.

Thương Mẫn điên cuồng giãy giụa, ở nơi không nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy khắp người đều dính cái thứ dơ bẩn đáng sợ này.

“Mạc Hậu, cô có giỏi thì giết tôi luôn đi!” Thương Mẫn hét lên.

Đến bây giờ, cô thà chết quách đi cho xong.

“Giết cô rồi thì còn gì thú vị nữa?” Mạc Hậu nói, vẻ mặt hơi cô đơn: “Tôi vẫn đang chịu giày vò, dựa vào đâu mà cô giải thoát trước?”

Bình Luận (0)
Comment