Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 36


Giữa hai người bọn họ còn điều gì chưa nói rõ nữa? Anh chẳng thèm giải thích một câu, mà chỉ dùng cách này để bắt nạt cô, anh xem cô là hạng người gì?
“Anh thả tôi ra…” Thương Mẫn định đẩy anh ra, nhưng Mâu Nghiên lại cúi người bế cô lên, rồi đi tới mấy bước, thuận thế ngã xuống giường.

“Nếu cô cảm thấy nơi này tình cảm hơn, thì chúng ta cứ thử xem.

” Nói xong, tay Mâu Nghiên đã vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô.

“Đồ vô liêm sỉ!” Thương Mẫn không phản kháng được, đành phải để mặc Mâu Nghiên chiếm lấy giường nhỏ của cô, rồi đặt cô dưới thân.

Mâu Nghiên cười xấu xa, rồi vuốt ve cơ thể cô.

Chuông báo thức từ điện thoại đã đánh thức Thương Mẫn, cô tỉnh giấc từ cơn mơ, vừa mở mắt ra, đã thấy khuôn mặt điển trai phóng đại của Mâu Nghiên.

Chiếc giường chỉ có 1m2, rõ ràng một người đàn ông cao lớn như Mâu Nghiên nằm rất chen chúc, nên cả đêm qua, cô luôn nằm ngủ trên người anh.

Mâu Nghiên vẫn chưa tỉnh, Thương Mẫn chống người ngồi dậy, cô có thể nhìn kỹ khuôn mặt anh khi ngồi trên người anh.

Một người đàn ông xuất sắc thế này, lại ở gần cô như vậy, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy không chân thực.

Anh là Mâu Nghiên, là cậu hai Mâu với bao nhiêu người khát khao được tiếp cận, nhưng tại sao anh cứ muốn ở bên một người bình thường như cô? Chỉ đơn giản là vì một trận nhầm lẫn thôi ư?

“Cô nhìn đủ chưa?” Mâu Nghiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, không khí ngưng đọng.

“Tôi.

.

anh dậy khi nào?” Thương Mẫn như đứa trẻ đang làm việc xấu bị bắt quả tang.

“Nếu cô còn không đi, thì hôm nay đừng đi làm nữa.

” Mâu Nghiên tốt bụng nhắc nhở cô.

Giờ Thương Mẫn mới nhận ra tư thế hai người mờ ám đến cỡ nào, hơn nữa cả hai đều không mặc đồ…
“Tôi, tôi đi làm đây.

” Thương Mẫn gần như chạy trối chết.

Sau khi rút ra bài học hôm qua, hôm nay Thương Mẫn đã cố ý đi làm sớm hơn, cô mang một đôi giày dễ đi, cũng sớm phớt lờ mình có toát ra khí chất hay không, bị Mâu Nghiên giày vò cả đêm, cô có thể bước đi bình thường đã là khỏe mạnh lắm rồi.

“Mẫn, cổ cậu bị gì vậy?” Tô Huệ Phi vừa nhìn thấy Thương Mẫn đã bị vết đỏ trên cổ cô ấy thu hút: “Chẳng lẽ cậu và Lê Chuẩn… chẳng phải anh ta…”
“Cậu nói lung tung gì đấy?” Thương Mẫn vội che cổ mình, tên Mâu Nghiên chết tiệt, rõ ràng anh biết cô phải đi làm còn tạo ra chứng cứ phạm tội, chẳng khác nào bày ra để người khác chê cười cô.

“Tớ nổi mề đay, nên gãi ra thôi.

” Thương Mẫn cài hết cúc áo sơ mi, giờ mới che hết mấy dấu vết đó.

Thật không? Tô Huệ Phi cảm thấy rất kỳ lạ, cô ấy chỉ kết hôn hình thức với Lê Chuẩn, chắc không đến nỗi phát sinh chuyện gì đâu…
“Mọi người chú ý, hôm nay tôi sẽ sắp xếp cho mọi người làm quen với đồng nghiệp trong phòng thiết kế và nội dung công việc, trưởng nhóm nhỏ sẽ sắp xếp vị trí làm việc cho mọi người, trong ba tháng thử việc, ngày nào cũng sẽ có buổi đánh giá, nên mọi người phải cố lên.

” Vương Lam Minh vẫn nói bằng giọng điệu thô kệch.

Mười một tổ đi theo các trưởng nhóm nhỏ tới tòa nhà tương ứng, mỗi người cầm một tờ danh sách, trên đó viết toàn bộ người phụ trách lớn nhỏ ở các phòng trong công ty và đồng nghiệp trong phòng thiết kế bọn họ.

Thương Mẫn mở ra xem, thấy tên Mâu Nghiên nằm ngay hàng đầu tiên, mà bên dưới là hai chữ – Mâu Khải.

“Tòa nhà số ba là nơi mọi người làm việc trong ba tháng tiếp theo, lãnh đạo trực tiếp của mọi người là tổng thanh tra Đồng Tiên – nhà thiết kế vàng của Đạt Phan, mỗi tổ lớn ngoài tổng thanh tra thì còn có bốn nhà thiết kế vàng, sáu nhà thiết kế bạc và 20 nhà đồng thiết kế.


” Trưởng nhóm nhỏ kiên nhẫn giải thích: “Mọi người chỉ ở cấp độ nhà thiết kế bình thường, mỗi cấp độ nhà thiết kế đều phải trải qua sự sàng lọc nhiều tầng, trong sáu vị ở đây, cùng lắm chỉ có một người được giữ lại tăng cấp đồng, nghe có vẻ rất tàn khốc, nhưng chỉ có như vậy, thì danh tiếng Đạt Phan mới có thể đứng đầu danh sách trong ngoài nước.


Cả sáu người đều im lặng, Thương Mẫn và Tô Huệ Phi liếc nhìn nhau, hôm qua chỉ là món khai vị, hôm nay mới bắt đầu cạnh tranh chính thức.

Sáu mươi sáu người, 11 tổ, nhưng chỉ giữ lại 10 người, nói cách khác, rất có thể sẽ có một tổ không được giữ lại người nào.

Mà mấy người đang đứng cạnh cô cũng sắp bắt đầu chém giết để có thể được giữ lại.

Thương Mẫn thầm siết chặt nắm đấm, cô nhất định phải được giữ lại, hơn nữa, cô còn phải dẫn Tô Huệ Phi phá khỏi vòng vây, chỉ có như vậy, cô mới xứng với tình nghĩa bất chấp tất cả để đi theo cô của cô ấy.

“Đây là số bàn làm việc của mọi người.

” Trưởng nhóm nhỏ phát từng tấm thẻ cho bọn họ: “Trong các tòa nhà phòng thiết kế thì tầng một là phòng may đồ, tầng hai là phòng vải mẫu, tầng ba là phòng làm việc của nhà thiết kế bình thường và đồng, tầng bốn là bạc và tầng năm là vàng, còn tầng cao nhất là văn phòng tổng thanh tra, mong mọi người đều được may mắn từng bước thăng tiến.

” Trưởng nhóm nhỏ cười khéo léo, nhưng lại làm mọi người không khỏi căng thẳng.

“Các nhân viên cũ đang đợi mọi người trong phòng hội nghị ở tầng năm, mời mọi người đi theo tôi.


Thương Mẫn ôm tờ danh sách vào lòng, hít sâu một hơi, rồi cúi đầu, cùng mọi người bước vào thang máy.

Bố cục ở tầng năm lớn hơn các tầng bên dưới, mỗi nhà thiết kế đều có phòng làm việc riêng của mình, còn được viết tên của mình lên đó, Tô Huệ Phi nhìn mà sáng mắt, cực kỳ ngưỡng mộ.


Thương Mẫn nhạy bén nhìn qua đó, nhận ra trong bốn phòng làm việc này, có một phòng trống.

Trưởng nhóm nhỏ gõ cửa phòng hội nghị, sau khi mở cửa ra, thì Thương Mẫn là người đầu tiên bước vào phòng.

Cô nhìn vào trong, phòng hội nghị với màu sắc sáng sủa, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn hội nghị dài, cuối bàn là một người phụ nữ chưa tới 30 tuổi, mặc đồ công sở già giặn, đang khẽ cười nhìn nhóm người mới bước vào phòng.

“Tổng thanh tra Đồng, tôi đã đưa người tới rồi, bọn họ đều là sinh viên mới ra trường, nếu có chỗ nào không hiểu, mong cô lượng thứ.

” Trưởng nhóm nhỏ cúi người chào hỏi.

“Làm phiền tổ trưởng Hạ rồi.

” Đồng Tiên đứng dậy, từ tốn đi tới chỗ bọn họ.

Tổ trưởng Hạ rời khỏi phòng hội nghị, cô ta vừa đóng cửa lại, Đồng Tiên đã đi tới trước mặt bọn họ, quan sát kỹ lưỡng, rồi cười khẩy, quay đầu nhìn người ngồi trong phòng hội nghị.

“Tiếp theo…” Cô kéo cổ áo mình, giọng điệu rất mất kiên nhẫn: “Sẽ là tiết mục hoan nghênh người mới của chúng ta.



Bình Luận (0)
Comment