Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 401

CHƯƠNG 401

Anh không hề đề phòng cô ta, nhưng ngay lúc dìu đi như vậy, cô ta đã lấy súng của anh, chĩa thẳng họng súng vào đầu anh.

Lúc nghe thấy tiếng súng thì đã quá muộn, đội trưởng Kỷ đã chắn trước người anh, viên đạn xuyên qua ngực anh ấy, cuối cùng rơi vào đầu Mâu Nghiên.

Mâu Nghiên không chết, đội trưởng Kỷ đã dùng cơ thể để hãm lực, anh may mắn nhặt lại được cái mạng của mình, nhưng đội trưởng Kỷ thì chết ngay tại chỗ.

Sau khi Mâu Nghiên tỉnh lại mới biết, số hàng cấm mà họ muốn chặn đường được giấu trong người của nhóm vượt biên trông yếu ớt đó, và người phụ nữ mang thai kia chính là kẻ cầm đầu của bọn họ.

Mang thai là thật, dùng cái thai để che giấu tai mắt, lừa gạt sự đồng cảm cũng là thật.

Mâu Nghiên mặt không biểu cảm kể hết mọi chuyện, mọi người im lặng không lên tiếng.

“Chiếc bật lửa này là của anh ấy để lại.” Mâu Nghiên cẩn thận vuốt ve chiếc bật lửa trong tay, anh mang nó bên người bốn năm, không có giây nào là không tự trách mình.

“Ba mẹ anh ấy mất sớm, trong nhà chỉ có một cô em gái nhỏ hơn anh ấy mười tuổi. Trước khi đi, anh ấy dặn tụi anh hãy chăm sóc cho em gái anh ấy.” Hốc mắt Mâu Nghiên đỏ hoe: “Đây cũng là lý do tại sao anh giải ngũ, nhưng lúc tụi anh về thì em gái anh ấy lại mất tích.”

Đoàn Quốc thở dài: “Chúng tôi tìm cô ấy bốn năm nhưng cô ấy cứ như bốc hơi khỏi trần đời vậy, đến tận hôm nay…”

“Dưới trướng tôi có một nơi, không chính quy như Nova.” Tần Kha tiếp lời: “Ở đó vàng thau lẫn lộn, cũng xem như là thị trường giao dịch khá lớn ở thành phố Nam. Hôm nay đột nhiên nhận được tin, ở đó ầm ĩ đến nỗi xảy ra án mạng, đúng lúc tôi ở gần nên đến đó một chuyến rồi phát hiện ra cô ấy.”

Mấy người đàn ông có sở thích đặc biệt gọi hai cô gái qua danh thiếp, một trong hai cô gái chết tại chỗ, cô ta mạng lớn, lúc đến thì vẫn còn thở.

“Mấy tên đàn ông đó đã bị khống chế rồi, có thế nào thì cũng là tội giết người, ngồi tù là cái chắc.” Tần Kha nói tiếng: “Tôi chỉ không ngờ bốn năm mà cô ấy mất tích lại đang làm…”

Tần Kha không nói tiếp.

“Đúng vậy, tôi nhớ khoảng năm sáu năm trước, chúng ta từng gặp cô ấy lúc cô ấy vào đội thăm người nhà. Lúc đó cô ấy vẫn là một cô bé rất ngây thơ, giờ lại trở nên thế này…” Lê Chuẩn cũng cảm khái: “Nếu đội trưởng Kỷ biết, chắc chắn anh ấy sẽ không yên lòng.”

Lê Chuẩn nói thế khiến sắc mặt Mâu Nghiên càng u ám hơn.

Trong lòng anh vốn áy náy vì cái chết của đội trưởng Kỷ, bây giờ vì sự sơ suất của họ mà người em gái duy nhất của anh ấy lầm đường lạc lối, chỉ sợ càng việc này càng đả kích anh hơn.

“Cho dù thế nào thì bây giờ cũng tìm được cô ấy rồi.” Thương Mẫn thấy họ đều chán chường nên an ủi: “Những chuyện xảy ra trước đây cũng không phải các anh muốn vậy, đã áy náy thì sau này phải tốt với cô ấy hơn.”

Cô ngồi bên cạnh Mâu Nghiên, nắm lấy bàn tay đang cầm bật lửa của anh: “Cô ấy là em gái ân nhân của anh thì cùng sẽ như là một nửa ân nhân, mà ân nhân của anh tất nhiên cũng là ân nhân của em. Sau này chúng ta cùng chăm sóc cho cô ấy, đến khi cô ấy tốt lên mới thôi.”

Mâu Nghiên quay đầu, hai người nhìn thẳng vào nhau, anh gật đầu.

Kỷ Mộng Hiền nằm trên giường ba ngày, trong ba ngày này Mâu Nghiên đã sắp xếp người có chuyên môn chăm sóc cô ta. Thỉnh thoảng Lục Tâm Hoài cũng đến ở với cô ta, dù sao thì cũng là một cô gái, mấy người đàn ông ở đây không tiện lắm.

Cuối cùng, ngày ba mươi tết, lúc Lê Chuẩn đang sắp xếp đầu bếp chuẩn bị bữa tối giao thừa thì có người đến báo cô ta đã tỉnh rồi.

Bình Luận (0)
Comment