Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 486

CHƯƠNG 486

Anh đã từng tận mắt nhìn thấy mẹ mình sinh em bé ở trước mặt mình, hình ảnh đó cả đời anh cũng không thể quên được. Nếu như sinh con lại để cho Thương Mẫn chịu nhiều đau đớn như vậy, thậm chí còn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, anh sẽ ghét cay ghét đắng đứa bé kia.

Thương Mẫn không dám tin tưởng, người đàn ông tuyệt tình nói không muốn có con trước mắt thật sự là Mâu Nghiên, người đã từng dùng cả tính mạng để bảo vệ cô sao?

“Em biết chuyện này có hơi đột ngột…” Giọng nói của Thương Mẫn mềm xuống. Trên gương mặt tái nhợt của cô nở một nụ cười, còn có vẻ lấy lòng nhìn anh: “Lúc em vừa mới biết thì cũng rất giật mình. Không sao, chờ nó lớn hơn một chút anh sẽ quen thôi, đúng không?”

“Bỏ đứa bé đi.” Thái độ của Mâu Nghiên cường thế không cho phép cự tuyệt.

“Em mệt rồi, em muốn ngủ.” Thương Mẫn nói, chính mình thì rúc vào trong chăn.

“Đứa bé này không thể sinh.” Mâu Nghiên tiếp tục nói.

“Đồng Tiên, cô bảo anh ấy đi ra ngoài đi được không?” Thương Mẫn nức nở: “Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Đồng Tiên phẫn hận nhìn chằm chằm vào Mâu Nghiên, cô đi tới cạnh cửa.

“Cậu hai Mâu, hay là anh đi đi. Sớm biết anh sẽ có thái độ này, tôi sẽ không để anh qua đây.”

Mâu Nghiên siết chặt nắm đấm, anh nhìn người cuộn thành một đoàn ở trên giường bệnh, trầm mặc hồi lâu.

“Anh bảo bác sĩ lập tức sắp xếp phẫu thuật cho em.” Nói xong, Mâu Nghiên đi ra đến cửa.

“Tôi không muốn…” Thương Mẫn thét lên chói tai, ngồi bật dậy: “Mâu Nghiên, nếu anh dám động vào con của tôi, tôi sẽ chết cùng với nó!”

Mâu Nghiên híp mắt lại, hai người đều giằng co.

Cảm giác đau đớn kéo tới trong đầu, Mâu Nghiên vội vàng sải bước rời khỏi phòng bệnh.

Đồng Tiên thấy anh bước đi có hơi lảo đảo, nhưng vừa nghĩ tới thái độ ác liệt của anh đối với Thương Mẫn, cô vẫn không theo sau.

Mâu Nghiên vội vàng đi tới con đường phòng cháy chữa cháy, gần như là ngay khoảnh khắc đóng cửa lại, anh đã lập tức ôm lấy đầu mình, yếu ớt dựa vào trên tường.

Cái loại cảm giác đau đớn như muốn nổ tung chạy loạn ở trong đầu anh, Mâu Nghiên cố kìm chế xúc động muốn ngã xuống, lấy điện thoại di động ra nhấn dãy số của Lâm Chí…

“Cậu hai?”

“Cậu hai Mâu?”

Mâu Nghiên chậm rãi mở mắt. Trong tầm mắt, trên đỉnh đầu là trần nhà trắng tinh, giọng nói của Lâm Chí vang lên bên tai anh, nhìn thấy anh tỉnh lại, tâm tình căng thẳng của anh ta mới hơi thả lỏng một chút.

Cảm giác đau đầu đã tan đi một ít, anh ngồi dậy từ trên giường, xoa xoa huyệt Thái Dương.

“Cậu hai, tình huống của anh càng ngày càng kém.” Lâm Chí cầm một cuộn phim đặt ở trước mặt Mâu Nghiên: “Bộ phận bóng mờ đang khuếch tán, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng sẽ đè lên thần kinh thị giác.”

Mâu Nghiên trầm mặc.

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng anh cũng có cảm giác tầm nhìn không rõ ràng, vốn còn tưởng rằng đó là do xử lý công việc quá mệt nhọc.

“Tôi biết anh lo lắng rất nhiều.” Lâm Chí thở dài.

Bình Luận (0)
Comment