Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 553

CHƯƠNG 553

Thương Mẫn biết cho dù cô nói Mâu Nghiên cũng không tin, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhắc nhở anh.

Trực giác nói cho cô biết, Lâm Chí chắc chắn không phải thứ gì tốt, anh ta thông qua Mâu Nghiên để tiếp cận cô chắc chắn có mục đích khác.

“Mâu Nghiên, bây giờ em cảm thấy rất tồi tệ, em cảm thấy đứa bé bất cứ lúc nào cũng không thể giữ được.”

Trong mắt Thương Mẫn tràn đầy sự sợ hãi và bất lực, yếu ớt mong manh như một con búp bê sư lúc nào cũng có thể bị vỡ tan tành.

Nỗi sợ mất đi đứa con đã bén rễ nảy mầm trong lòng cô từ ngày cô mang thai, thời gian trôi qua từng ngày, sự sợ hãi trong lòng cô giống như hạt giống dần lớn lên, bây giờ đã trở thành một cây đại thụ trong lòng, cô nhổ không được, trốn không thoát, chỉ có thể chịu hành hạ suốt ngày đêm.

“Mẫn, có anh ở đây không ai có thể làm em bị tổn thương, hãy tin anh!”

Mâu Nghiên lại gần Thương Mẫn, khẽ ôm cô thật chặt.

Giờ phút này anh đã sớm không còn để ý đến những kế hoạch trước đó, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi và bất lực của Thương Mẫn, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, ở bên cô, bảo vệ cô.

Được anh ôm thật chặt vào trong lòng, đầu óc Thương Mẫn nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, cô có thể cảm nhận được rõ ràng giờ phút tình yêu cuồng nhiệt của Mâu Nghiên dành cho mình, cô khịt mũi một cái, giọng nói nghẹn ngào, đáng thương và bất lực thấp giọng nói:”Mâu Nghiên, đừng đi, em rất sợ!”

“Được, anh không đi, anh sẽ ở bên cạnh em!”

Khoé miệng Thương Mẫn khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng cọ xát trong ngực Mâu Nghiên.

Hai người ăn ý không nhắc lại những chuyện không thoải mái lúc trước, Mâu Nghiên hôm nay nói rất nhiều, hỏi rõ từng chi tiết về cuộc sống sinh hoạt của cô.

Mỗi ngày ăn mấy bữa cơm? Ăn cơm lúc nào? Mấy giờ đi ngủ? Buổi tối có nằm mơ gặp ác mộng không? … Rất nhiều câu hỏi lặt vặt dài dòng được đặt ra, Thương Mẫn suýt chút nữa tưởng rằng người đàn ông đang ôm mình đã bị đánh tráo.

Ngay khi Thương Mẫn bị những câu hỏi của Mâu Nghiên giày vò miệng đắng lưỡi khô, mất hết kiên nhẫn, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da đến gõ cửa: “Tổng giám đốc, hợp đồng chuyển nhượng tài sản đã được kiểm tra tất cả, ngài và cô Thương có thể ký tên!”

Thương Mẫn bất động thanh sắc nhìn Mâu Nghiên một cái, anh rất bình tĩnh, giống như không hề có cảm giác gì với số tiền lớn như vậy.

Mâu Nghiên cẩn thận đỡ Thương Mẫn đi vào phòng khách, Thương Mẫn vẫn đang nghĩ cách làm thế nào mới có thể cố gắng không làm chuyện này, như vậy cô mới có thể tranh thủ thời gian cho mình.

Khi cô nhìn thấy hợp đồng chuyển nhượng tài sản kia cần phải có chữ ký của người phụ trách nhà họ Mâu, Thương Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cho dù cô ký tên, dựa theo tính cách của ông cụ Mâu cũng không thể nào đồng ý ký tên.

Thương Mẫn rũ mắt, rất phối hợp ký tên, in dấu vân tay, chuyện này thuận lợi vượt qua khỏi suy đoán của Mâu Nghiên.

Sau khi ký xong, Mâu Nghiên yên tĩnh ngồi bên cạnh Mâu Nghiên, ở một nơi mà người khác không nhìn thấy, kéo tay anh.

“Tổng giám đốc Mâu, cô Thương, chúng tôi đi trước!”

Mấy luật sư đi theo Mâu Nghiên nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, rất thức thời chào hỏi sau đó biến mất.

Sau khi tiễn mấy vị luật sư, Thương Mẫn nhanh chóng nhìn sang căn phòng đang đóng chặt cửa của Bạch Chấp, sau đó lôi kéo Mâu Nghiên trở về phòng ngủ.

Mâu Nghiên ôm cô vào lòng, hôn một cái lên mặt cô, vuốt ve mái tóc mềm mại trên lưng cô:”Sao hôm nay lại ngoan như vậy?”

Trong mắt Thương Mẫn nhanh chóng hiện lên một vòng bối rối, không phải bị anh nhìn ra sơ hở rồi chứ!

Bình Luận (0)
Comment