Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 595

CHƯƠNG 595

Mâu Nghiên chắc không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, đầu bên kia rõ ràng yên lặng một lúc lâu: “Khoảng thời gian này anh không có gặp phụ nữ.”

Thương Mẫn có hơi ngạc nhiên, Mâu Nghiên từ bao giờ cũng học được cách giải thích rồi, trước đây mỗi khi cô nổi nóng anh không phải đều trầm mặc, sau đó xoay người rời đi hay sao?

Đợi khi cô phản ứng lại đang muốn nói thì phát hiện cuộc gọi đã bị tắt, nhướn mày nhìn chiếc điện thoại đã đen màn hình, coi như có chút lương tâm, biết mình đã là người có vợ có con rồi.

Ngày 20 tháng 5 tới gần từng ngày, Thương Mẫn mỗi ngày đều sống trong sự chờ mong và thấp thỏm.

Mấy ngày trước khi cùng Tô Huệ Phi đi thăm dì Tô, Tô Huệ Phi đã thuận tiện cầm chiếc váy cưới đó tới cho cô, cô bây giờ mỗi ngày đều phải lấy chiếc váy cưới đó ra xem kỹ vài lần, còn thỉng thoảng không nhịn được mà mặc thử, chiếc váy cưới cũng sắp bị cô vằn cho nhăn rồi.

Cô bây giờ ngoài sự mong chờ và khát khao của một cô dâu bình thường, trong lòng có hơi lo lắng không chắc chắn.

Tuy từ trong giọng điệu của tất cả mọi người bên cạnh cô đều có thể nghe ra là Mâu Nghiên chuẩn bị đám cưới cho cô, nhưng Mâu Nghiên không có nói rõ với cô, cô mong chờ sự bất kỳ tới đột ngột này, nhưng cũng lo lắng sự mong chờ này sẽ như hoa trong gương trăng trong nước, vặn lộn hồi lâu thật ra chỉ là vọng tưởng của bản thân cô.

“Bạch Chấp, cậu nói xem ngày 20 tháng 5 đó, Mâu Nghiên thật sự có chuẩn bị một đám cưới cho tôi không?”

Đây đã là lần thứ N Thương Mẫn hỏi Bạch Chấp câu hỏi này rồi, cho dù Bạch Chấp tính tình có tốt nữa cũng bất giác mà hơi nhíu mày: “Chị dạo này không nghỉ ngơi tử tế, nên ngủ nhiều.” Ý tứ chính là bảo cô bớt suy nghĩ linh tinh.

Chuyện đám cưới Mâu Nghiên trước đó có nói với anh ta, nếu hôm đó cơ thể của anh không có xảy ra tình trạng gì lớn, bọn họ sẽ tổ chức một đám cưới rất lớn.

Dù sao thế gia đỉnh cấp như nhà họ Mâu, chỉ khi quang minh chính đại tổ chức đám cưới, Thương Mẫn mới xem như là thật sự bước vào cửa nhà họ Mâu, mới xem như là con dâu được nhà họ Mâu công nhận, Mâu Nghiên không muốn sau này thân phận của Thương Mẫn và đứa trẻ bị người đời bàn tán, cho nên mới mạo hiểm muốn tổ chức đám cưới này.

Nhưng cơ thể hiện nay của Mâu Nghiên không thể khống chế nữa, không tới hôm đó không ai nói chắc được.

Nhìn dáng vẻ không muốn nhiều lời kia của Bạch Chấp, Thương Mẫn biết anh ta bị hỏi đến phiền thật rồi, đành đổi mục tiêu, về phòng gọi điện thoại kể lể với Tô Huệ Phi.

Cũng may Tô Huệ Phi rất là hiểu cảm giác của cô nên vẫn luôn miệng an ủi cô mãi, thậm chí còn lén lút nói cho cô biết một chuyện cực bất ngờ: “Hôm qua tớ lén nói chuyện với Lê Chuẩn rồi. Hôn lễ là do cậu hai Mâu bảo Trữ Trình chuẩn bị cho hai người. Cậu hai Mâu biết quan hệ hai đứa mình tốt nên đã quyết định xuống nước, tổ chức hôn lễ của cậu chung với bọn tớ luôn. Cậu hai Mâu tốt với cậu thật đó.”

“Có thật vậy không?” Thương Mẫn nghe bạn báo tin tốt, gánh nặng treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

“Tất nhiên là thật rồi, Lê Chuẩn còn hỏi tớ tại sao hôm chúng ta đi thử áo cưới lại đụng phải cậu Khải, còn nói là cậu hai Mâu nhìn thấy tấm ảnh thì rất tức giận. Tớ thuận miệng hỏi sao cậu hai Mâu lại thấy tấm ảnh kia thì anh ta bảo là cậu hai Mâu từng hẹn họ gặp mặt để bàn chuyện hôn lễ.”

“Bọn họ giấu cũng giỏi lắm. Bên tớ không có chút động tĩnh gì luôn. Hôm trước tớ nghe Đồng Tiên nói mà tớ còn không tin cơ.”

Mặc dù lời nói của tất cả mọi người xung quanh đều đang nhắc nhở cô, Mâu Nghiên cũng đang chuẩn bị cho đám cưới của hai người họ, nhưng Thương Mẫn vẫn luôn cảm thấy có gì đó không chân thực. Giờ nghe chính miệng bạn thân nhất nói ra chuyện này, lòng cô mới vững vàng hơn một chút.

“Ôi chao, Mẫn ơi, cậu thả cục đá trong lòng xuống, nghỉ ngơi cho khỏe đi, cứ yên tâm trở thành cô dâu xinh đẹp nhất là được rồi.” Tô Huệ Phi nói xong lại có hơi tiếc nuối: “Cứ tưởng hôm đó sẽ là ngày tớ đẹp nhất, tỏa sáng nhất. Kết quả cậu vừa bước lên sân khấu một cái, tớ cũng chỉ đành làm người đẹp thứ hai thôi. Cũng may hai đứa mình là bạn thân hơn hai mươi năm, nếu không có lẽ tớ sẽ buồn thúi ruột luôn á.”

Bình Luận (0)
Comment