Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 597

CHƯƠNG 597

Giọng nói Mâu Nghiên cực kỳ lạnh lùng nhưng không hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui mừng hay sự nhiệt tình của ông cụ Mâu. Nhìn ông ta cứ huyên thuyên mãi với quản gia rằng hôm kết hôn phải trang trí nhà cũ thế nào, hiếm được một lần Mâu Nghiên không thấy phiền.

Sau khi quản gia với đám người làm đi khỏi phòng khách hết rồi, Mâu Nghiên mới nói với giọng nghiêm túc.

“Dạo gần đây con mới biết Lâm Chí và Mâu Khải có liên lạc với nhau. Chắc hẳn Mâu Khải có ý định tiếp cận Thương Mẫn, sau này ba nhớ để mắt đến hai người họ.”

“Mâu Khải và Lâm Chí? Không phải Lâm Chí là người của con sao?”

Ông cụ Mâu ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng không ra sao Mâu Nghiên lại vấp phải sơ xuất như thế được.

Mâu Nghiên cũng rất ảo não, nghĩ đến lần trước còn dẫn theo Lâm Chí đến chỗ Thương Mẫn giúp cô điều dưỡng thân thể mà không khỏi lo sợ. Cũng may thân thể Thương Mẫn vẫn còn khỏe mạnh, không xuất hiện dấu hiệu lạ nào.

Lâm Chí ở trước mặt anh không lộ ra chút sơ hở nào. Anh hoàn toàn không hề hay biết hai người họ liên lạc với nhau từ bao giờ.

“Hai người họ hẳn đã liên lạc từ lâu, từ trước lúc con quay về cũng nên.”

Anh ngây người trong bộ đội thời gian dài như thế, quan hệ giữa dì nhỏ và Mâu Khải lại tốt như vậy, vai trò của dì trong Đạt Phan cũng rất quan trọng, Lâm Chí chọn anh ta cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nếu bảo Lâm Chí giúp Mâu Khải hãm hại anh thì cũng không đúng.

“Đúng rồi, quan hệ của Lâm Chí với dì con rất tốt.”

Ông cụ Mâu híp mắt, nhớ lại những chuyện rất lâu trước kia.

Mâu Nghiên nghe ông cụ Mâu nhắc đến dì nhỏ thì tức khắc đen mặt, đứng dậy quay người về phòng. Hai ngày tiếp theo anh cứ ở miết trong phòng, đến cả ăn cơm cũng là người hầu bưng lên tận phòng.

Ngay cả ông cụ Mâu nếu muốn gặp con trai thì cũng phải vất mặt mũi tự mình đến phòng của anh xem anh thế nào được.

Trưa ngày mười chín tháng năm, người làm lại đến gõ cửa phòng Mâu Nghiên để đưa cơm cho anh, nhưng người trong phòng không đáp lại. Người làm đứng đó gõ cửa tận bốn năm phút mới cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì, hốt hoảng gọi người tới.

Sau khi cửa được mở ra, thấy Mâu Nghiên yên lặng nằm trên giường, mặt mày nhợt nhạt không chút máu, dọa hai người làm mới phá cửa xông vào sợ đến hét chói tai.

“Ồn ào cái gì, còn biết quy củ hay không.”

“Quản gia, cậu hai… cậu hai xảy ra chuyện rồi, ông mau lên đây xem thế nào đi ạ.”

Thấy giọng người làm hốt hoảng lạ thường, không còn chút dáng vẻ nghiêm túc mà một người sau khi trải qua đợt huấn luyện kỹ càng của nhà họ Mâu nên có, tâm trạng quản gia lập tức tụt xuống đáy cốc. Nhất định là cậu hai đã xảy ra chuyện gì lớn lắm, chứ không người làm cũng sẽ không hoảng đến mức này.

Quản gia vội vàng chạy lên lầu. Lúc tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Mâu Nghiên khi nằm trên giường, người quản gia hơn sáu mươi tuổi run rẩy cả hai chân, phải cắn đầu lưỡi để bản thân không ngất xỉu tại chỗ.

Nhập từ khóa tìm kiếm…

“Mau mời bác sĩ tới đây, mời bác sĩ giỏi nhất thành phố Nam tới đây ngay. Còn nữa, tuyệt đối không được để lộ tin tức ra bên ngoài, cứ nói tôi đổ bệnh là được.”

Nghe thấy chỗ phòng của Mâu Nghiên ồn ào như vậy, ông cụ Mâu biết ngay là căn bệnh của con trai mình lại tái phát, vội vàng bước nhanh lên lầu: “Thằng hai thế nào rồi? Có phải lại phát bệnh rồi không, nó có mang theo thuốc không thế?”

Ông cụ Mâu vừa hỏi xong, đám người làm vây quanh phòng Mâu Nghiên mới nhớ tới chuyện tìm thuốc cho anh. Ông cụ Mâu không để ý đến đám người làm đang nháo nhào tìm thuốc, đi thẳng đến bên cạnh Mâu Nghiên.

Bình Luận (0)
Comment